Chương 1836: Phiên ngoại Bản lĩnh của Trì Trì
Nhưng những tử sĩ này chẳng những là người ngoài, còn là Lê quốc tới, để tránh bị người phát hiện khác thường, ngay cả hỏi thăm thôn dân cũng chưa từng, vừa tiến vào, chẳng phải đúng ý Trì Trì sao?
Ánh mắt Tống Nham sáng lên theo: "Nói như vậy, chúng ta đi về phía trước, cũng sẽ có lối ra?"
“Tất nhiên là có."
Trì Trì nói, nghe tiếng bước chân phía sau lại chậm rãi tiếp cận, nhíu mày một chút.
Thật phiền, những người này quả nhiên không dễ đối phó, không hổ là tử sĩ được bồi dưỡng ra.
Hắn lôi kéo Tống Nham đi nhanh hơn, không bao lâu đã đứng trước một vách đá.
Trì Trì đẩy vách đá ra ngoài, trước mặt Tống Nham lộ ra một cái cửa động chỉ để một người đi qua.
Hai người tuổi không lớn, dáng người gầy gò, xuyên qua cái cửa động kia rất nhanh đã đi ra ngoài.
Trì Trì ra khỏi cửa động muốn chạy, Tống Nham lại một tay kéo hắn lại: "Chờ một chút, chúng ta không chạy."
"Hả?"
Tầm mắt Tống Nham dừng ở cửa động kia, Trì Trì thông minh trong nháy mắt phản ứng lại, giơ tay vỗ với hắn: "Chủ ý hay."
Hai người trực tiếp xoay người lên cây, lẳng lặng chờ.
Những tử sĩ kia không mang cung tiễn vào núi, nhưng Trì Trì cùng Tống Nham vốn cũng muốn săn thú, bọn họ tất nhiên mang theo.
Tống Nham nằm trên cây kéo dây cung ra, đợi đến khi tử sĩ đầu tiên từ cửa động đi ra, tay phải hắn buông lỏng, tiễn căng bắn ra, trực tiếp xuyên qua cổ tử sĩ kia.
Tử sĩ thứ hai theo sát đi ra, còn chưa đứng lên, nỏ tiễn trên cổ tay Trì Trì đã rời khỏi dây, đưa hắn làm bạn với đồng bọn.
Thủ lĩnh trong sơn động lập tức ngăn cản người thứ ba đi ra ngoài, cửa động này chỉ có thể cho một người đi ra ngoài, chỉ cần Đại hoàng tử cùng Vĩnh An Hầu Thế tử canh giữ ở bên ngoài, đến một người là có thể giết một người, bọn hắn chẳng thể làm gì.
Cửa động này không thể ra ngoài, kẻ đứng đầu quyết định nhanh chóng: "Trở về, một lần nữa từ cửa vào đi ra ngoài."
Cũng may sơn động này cũng không dài, cho dù bọn hắn từ cửa vào bên kia vòng qua, cũng có thể đuổi kịp bọn họ.
Nhưng Trì Trì và Tống Nham thấy cửa động không còn người xuất hiện, cũng đoán được bọn hắn đi đường vòng, hai người không trì hoãn nữa, nhanh chóng xuống cây, chạy vào bên trong.
Tống Nham kỳ quái: "Trì Trì, bên này hình như càng đi vào núi sâu, chúng ta không xuống núi sao?"
“Không dọn dẹp sạch sẽ những người này, lần sau bọn hắn còn có thể đến ám sát huynh."
Tống Nham gật đầu, lời này cũng không sai. Chỉ là hắn lo lắng việc này liên lụy đến Trì Trì, nếu là chính hắn tất nhiên càng có khuynh hướng nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Nhưng nhìn dáng vẻ Trì Trì còn thành thạo hơn, Tống Nham đối với việc này thập phần xa lạ, rốt cuộc không nói thêm gì, đi theo hắn là được.
Hai người chạy tới chạy lui trong rừng, sau khi chạy một đoạn đường, bước chân Trì Trì chậm lại.
Những tử sĩ kia tuy rằng đối với ngọn núi sâu này không quen thuộc, nhưng cũng đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ tốt, hoạt động trong rừng hoàn toàn không thành vấn đề.
Không bao lâu sau, bọn hắn đã ở phía sau bọn Trì Trì.
Trì Trì lại đột nhiên xoay người, nhìn về phía số người đuổi theo.
Ừm, ngoại trừ ám vệ ngay từ đầu đã phân tán ra truy kích, còn lại những người đuổi giết bọn họ đã tổn hại tám chín người.
Quả nhiên thừa dịp chúng không chuẩn bị công kích là thích hợp nhất, hiện giờ nhân số này ít hơn một phần ba, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Trì Trì cười tủm tỉm nhìn về phía thủ lĩnh sát thủ hơi chật vật, hừ cười nói: "Các ngươi còn không từ bỏ sao?"
Đầu lĩnh kia sắc mặt tái mét: "Đuổi theo.”
Tử sĩ phía sau thủ lĩnh lập tức xông lên, nhưng mà làm cho bọn hắn kinh ngạc chính là, rõ ràng Trì Trì ở cách đó không xa, mắt thường có thể thấy được khoảng cách, nhưng khi bọn hắn xông lên, lại phảng phất như chạy thật lâu cũng không chạy đến trước mặt bọn họ.
Trì Trì cùng Tống Nham cũng không đi, chỉ đứng ở nơi đó nhìn bọn hắn đang đảo quanh tại chỗ.
Tống Nham khó hiểu: "Đây là..."
"Ngũ Hành trận." Trì Trì nói: "Huynh còn nhớ rõ đệ đã nói với huynh, chủ viện của Bạch gia ở phủ Linh Châu đặt trên một hòn đảo nhỏ, muốn lên hòn đảo kia, phải đi qua một khu rừng phức tạp. Trong rừng có trận pháp, chính ông cố nội bố trí. Năm đó lần đầu tiên cha mẹ lên đảo, nếu không có ai đưa đi, chỉ sợ đi đến hừng đông cũng không thể từ trong rừng kia đi ra."
Hắn nói xong, cười: "Đệ mà, đi theo ông cố học chút da lông. Vốn còn muốn luyện tập, nên ở trong sân nhà mình bày một trận, kết quả Vãn Vãn có lần không cẩn thận đi vào. Khi đó thủ pháp bày trận của đệ còn rất xa lạ, Vãn Vãn ở trong trận ngây người thật lâu mới đi ra. Sau khi cha đệ trở về đã mắng đệ một trận."
Ai, nói đến chuyện thương tâm, Trì Trì muốn lau một phen nước mắt chua xót.
"Vậy nên, chỉ có thể đổi địa điểm, đổi thành núi sâu không có người này. Nhưng trận pháp trước mắt bọn hắn cũng không quá phức tạp.” Nói xong ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Kỳ thật chỉ cần bọn hắn không nhìn chúng ta, đi bộ như thường ngày, rất dễ dàng đi ra."
Tống Nham kinh ngạc, lập tức nghĩ cũng đúng, Trì Trì mặc dù đem rừng này trở thành sân huấn luyện của mình, nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không có người lạc vào rừng, nếu bị vây trong trận pháp này tiến thối không được, cũng chỉ có thể chờ chết.
Tống Nham híp mắt: "Nếu bọn hắn hiện giờ bị vây trong trận, chúng ta có phải có thể xuống tay hay không?"
“Tất nhiên."
Hai người liếc nhau một cái, trao đổi một nụ cười hèn mọn.
Sau đó một người rút ra mũi tên sau lưng, một người nâng cổ tay nhắm ngay bọn hắn.
Tống Nham vừa muốn bắn về phía người bên trái, chợt nghe Trì Trì nói: "Ngươi nghiêng về bên phải một tấc."
"Hả?"
"Nghe đệ."
Tống Nham quả nhiên nghiêng sang bên phải, vũ tiễn bắn ra, tử sĩ kia mắt thấy mũi tên bay tới, cười lạnh một tiếng. Loại mũi tên này một chút cũng không khó tránh.
Bởi vậy hắn dịch sang bên trái, nhưng mà ngay sau đó, "Xuy" một tiếng, mũi tên tiến vào thân thể hắn. Giống như... Chính hắn đưa vào đầu mũi tên kia, bị xuyên thủng.
Tống Nham nhướng mày, lần nữa kéo thẳng dây: "Hiện tại nghiêng sang bên nào?"
Trì Trì cũng đã xử lý được một người, nghe vậy chỉ chỉ cho hắn.
Động tác của hai người phối hợp thập phần ăn ý, thu hoạch tính mạng vừa tàn nhẫn vừa độc ác. Thủ lĩnh tử sĩ vẫn đứng ở phía sau thầm kêu một tiếng không ổn, tiếp tục như vậy, tất cả mọi người phải chết trong trận này.
Ngay khi hắn muốn cho người lui về, đột nhiên nghe được có một tử sĩ hô: "Tất cả mọi người đừng nhìn bọn họ, trực tiếp cúi đầu đi về phía trước."
Trì Trì cũng nghe được những lời này, nhìn người nọ một cái, nỏ tiễn bắn về phía hắn.
Người nọ lại nghiêng đầu né tránh.
Trì Trì tiếc nuối nói: "Xem ra trong bọn hắn có người hiểu chút da lông, trận pháp này không vây được bọn hắn nữa, chúng ta đi."
Tống Nham rất nhanh thu hồi cung tiễn, nói với hắn: "Mũi tên của ta chỉ có hai mũi, phía sau còn cần bắn xa không?"
“Không cần nữa"
Trì Trì vừa đi vừa đưa một lọ thuốc cho hắn: "Nào, đổ lên người.”
Tống Nham không chút do dự làm theo.
Một bình đổ xong, Trì Trì cười, quay đầu bắn thẳng về phía tổ ong vò vẽ trên cây.