Chương 1844: Phiên Ngoại Như Ý trở về
Đám người Trì Trì một đường đi cũng không nhanh, nhưng rất phòng bị.
Cố Như Ý thật sự cảm nhận được cái gì gọi là quý nhân xuất hành, mỗi một chỗ đều có người làm chủ, cho tới bây giờ không cần lo lắng đến đích sẽ không có chỗ ở.
Bên cạnh nàng còn có nha hoàn, dọc theo đường đi gần như đều không cần nàng quan tâm, ăn uống cũng rất tinh xảo.
Nàng cùng nha hoàn một chiếc xe ngựa, có thể ngồi trên đệm chăn mềm mại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn. Buồn ngủ có thể nằm ngủ, khát bất cứ lúc nào cũng có trà để uống.
Sự tương phản mãnh liệt với lúc tới làm cho trong lòng Cố Như Ý càng thêm kiên định tin tưởng.
Nàng một ngày nào đó có thể thành sư phụ thêu, đến lúc đó lại đi xa, cũng có thể thoải mái tự tại như vậy.
"Biểu tỷ." Trì Trì cưỡi ngựa chạy tới, nói với Cố Như Ý đang tựa vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh: "Qua một ngày nữa sẽ đến phủ Vĩnh Ninh, đến lúc đó đoàn xe sẽ dừng lại ở phủ thành một đêm. Nhưng đoàn xe sẽ không đi huyện Phùng, cho nên chỉ có đệ hộ tống biểu tỷ trở về.”
Cố Như Ý ngồi thẳng người lên, cười nói: "Phiền toái Trì Trì rồi.”
Trì Trì khoát tay: "Không phiền toái, ta cũng vừa vặn đi huyện Phùng xem một chút, ta cũng chưa từng đi qua.”
Lại qua một ngày, xe ngựa đến phủ Vĩnh Ninh.
Thời gian còn sớm, lúc bọn họ vào thành còn chưa qua buổi trưa.
Trạm phục đã sớm thu thập xong, ngay cả tri phủ phủ thành cũng tới nghênh đón mọi người.
Đoàn người dùng cơm trưa một lúc lâu ở trạm, Trì Trì chuẩn bị dẫn Cố Như Ý xuất phát.
Bọn họ lần này xuất hành có ba chiếc xe ngựa, Cố Như Ý một chiếc, Trì Trì một chiếc, hơn nữa còn có một chiếc xe lễ vật.
Cố Vân Thư đứng ở cửa trạm phục dặn dò bọn họ: "Một đường này cẩn thận, Như Ý là cô nương gia, xe ngựa không nên đi quá nhanh. Chờ sau khi đưa người về xong, Trì Trì đuổi theo chúng ta, phía sau chúng ta sẽ đi chậm một chút."
“Dạ, cữu cữu, vậy chúng ta đi trước."
Cố Như Ý cũng phúc thân, trèo lên xe ngựa.
Xe ngựa đi nhanh, rốt cuộc cũng tới trước khi cửa thành đóng cửa.
Một lần nữa trở lại nơi mình quen thuộc, trên mặt Cố Như Ý không khỏi lộ ra tươi cười.
Chuyến đi này, thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện.
Nàng từ trên xe ngựa đi xuống, vài bước chạy đến trước xe ngựa Trì Trì, nói: "Trì Trì, chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, nhìn xa phu trên xe, Cố Như Ý cả người đều cứng đờ.
"Tống, Tống..." Cố Như Ý mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Tống Nham cải trang thành xa phu.
Trì Trì vội vàng giơ ngón tay lên, làm một động tác im lặng: "Suỵt, đừng lên tiếng.”
Cố Như Ý bị kinh hãi: "Các ngươi, các ngươi. Cữu cữu có biết không?”
“Biết biết, cữu cữu đồng ý. Chúng ta đến nhà tỷ trước, ta sẽ từ từ giải thích cho tỷ.”
Cố Như Ý sững sờ gật đầu, xoay người muốn đi.
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc: "Như Ý, Như Ý ngươi đã trở lại?”
Cố Như Ý quay đầu nhìn, là Tiểu Lộ.
Nàng mỉm cười: "Tiểu Lộ làm việc xong rồi sao?”
Canh giờ này, hẳn là thời gian thêu phường đóng cửa, đi tới bên này không chỉ có Tiểu Lộ, còn có tú nương khác trong tú phường.
Chẳng qua, ngoại trừ Tiểu Lộ ra, những người khác bước chân có chút chần chờ, nhìn biểu tình Cố Như Ý cũng mang theo một tia phức tạp.
Cố Như Ý biết, những người này đều nghe nói chuyện của nàng ở phủ Tuyên Hòa.
Nghĩ đến Tống Nham còn cải trang thành xa phu, Cố Như Ý nói với Tiểu Lộ chạy tới: "Ta vừa mới vào thành, là biểu đệ ta đưa ta trở về. May mắn cửa thành còn chưa đóng, bằng không chúng ta còn phải ở bên ngoài ngủ một đêm.”
Tiểu Lộ vừa rồi cũng không chú ý, nghe Cố Như Ý nói đến biểu đệ, nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Trì Trì thò ra nửa cái đầu trên một chiếc xe ngựa khác, vội vàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu một câu: "Thế tử."
Sau đó nói với Cố Như Ý: "Vậy ngươi trở về trước đi, ta sẽ không trì hoãn các ngươi. Ngươi lâu như vậy không trở về, bá mẫu khẳng định rất nhớ ngươi, chờ ngươi thu thập xong, ta lại đến tìm ngươi chơi.”
"Được." Cố Như Ý lên xe ngựa, phất phất tay với tú nương phía sau nàng, để cho xa phu chạy về nhà.
Bọn họ vừa đi, nhóm tú nương phía sau Tiểu Lộ trong nháy mắt vây quanh, hỏi nàng: "Tiểu Lộ, Như Ý vừa rồi đã nói gì với ngươi?"
“Thiếu niên trên một chiếc xe ngựa khác là ai? Ngươi có vẻ hơi sợ hắn.”
Tiểu Lộ nhỏ giọng: "Cũng không phải sợ, đó là thế tử Vĩnh An Hầu, ta đây là kính sợ. Không nghĩ tới, Thế tử lại tự mình đưa Như Ý trở về, Vĩnh An Hầu phủ đối với Như Ý thật sự rất tốt ah.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không nghĩ tới, Như Ý còn có chỗ dựa lợi hại như vậy. Cô cô là Hầu phu nhân, thúc thúc cũng là mệnh quan triều đình, thân phận này quá dọa người."
“Các ngươi có thấy mấy cái rương trên chiếc xe ngựa phía sau không? Ta nhớ rõ lúc Như Ý rời đi, chỉ mang theo một túi đồ mà thôi. Vừa trở về lại kéo một cái rương xe ngựa trở về, Hầu phu nhân ra tay thật hào phóng nha.”
“Các ngươi nói, Như Ý còn đến Tú phường làm việc nữa không? Lấy thân phận hiện giờ của nàng, cho dù tự mình mở tú phường cũng không thành vấn đề chứ?”
“Ta thấy tú phường cũng không cần mở, ngươi không biết, từ sau khi thân phận của nàng bị bại lộ, mấy ngày nay người làm mối đi Lê gia rất nhiều. Vẫn là bà chủ bố trang chúng ta ra mặt, hỗ trợ ngăn cản những người này.”
“Bà chủ có phải coi trọng Như Ý không?”
Về chuyện nhị công tử Bàng gia thích Như Ý, mấy người Lâm nương tử cùng Tiểu Lộ trở về cũng không nói, bằng không sẽ làm hỏng thanh danh Như Ý.
"Ta ngược lại cảm thấy, Như Ý ở phủ Tuyên Hòa, có cô cô nàng làm chủ, nói không chừng đã định ra một cửa hôn sự tốt rồi."
Cố Như Ý không biết những người này đã bắt đầu thảo luận hôn sự của nàng, lúc này nàng còn lo lắng đề phòng.
Tống Nham chính là hoàng tử, bên cạnh hắn không có người bảo vệ, cứ như vậy đi theo bọn họ đến huyện Phùng, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Không bao lâu, xe ngựa dừng ở cửa Lê gia.
Nghe được động tĩnh ba người Lê gia đều chạy ra, Lê thị vui mừng xông lên, một tay nắm lấy tay Cố Như Ý: "Như Ý con đã trở về. "
“Mẹ, ông bà ngoại." Cố Như Ý cười khanh khách chào hỏi, sau đó lui nửa người ra, giới thiệu: "Đây là biểu đệ Trì Trì, là hắn đưa con trở về. Mẹ, chúng ta đi trước nói chuyện đi, biểu đệ cũng chạy một ngày đường.”
Lê thị cả kinh, bên kia Trì Trì đã hành lễ vãn bối.
Lê thị vội vàng lui nửa người, có chút khẩn trương nói: "Mau mau, mau tiến vào, có chuyện gì ngồi xuống nói chuyện."
Trì Trì quay đầu lại dặn dò ba người đánh xe: "Các ngươi trước tiên dỡ lễ vật trên xe xuống, sau đó vào uống một ngụm nước.”
Sau đó, đi theo Lê thị đi vào.
Lê phụ thấy thế, không đi theo vào cửa mà hỗ trợ dỡ đồ đạc trên xe ngựa xuống.
Cố Như Ý khắc chế xúc động muốn quay đầu nhìn lại, dù sao người dỡ hành lý cũng bao gồm Tống Nham ah, đó chính là hoàng tử Lê quốc.
Ngẫm lại Cố Như Ý đều cảm thấy da đầu tê dại.
Trì Trì ngược lại rất tùy ý, vào nhà chính, ngồi xuống truyền đạt lời cố Vân Đông trước, sau đó nói tình huống một đường này, cùng với tính toán chiều mai sẽ rời đi.
Lê thị cơ hồ chỉ gật đầu, vốn còn muốn hắn nghỉ ngơi thêm mấy ngày ở đây, nhưng nghe Trì Trì nói hắn còn phải đi kinh thành, chỉ có thể áp chế ý nghĩ này.
Rương bên ngoài rất nhanh đã được chuyển vào, nhìn trên mặt đất bị chất đầy, Lê thị thập phần xấu hổ: "Quận chúa sao lại đưa nhiều đồ như vậy tới đây, cái này cũng quá..."
Trì Trì nói: "Mẹ ta thích Như Ý biểu tỷ, nếu không phải biểu tỷ ngăn cản, một chiếc xe ngựa khẳng định không đủ.”
Lê thị ngượng ngùng cười cười, nhìn thấy mấy người đánh xe tiến vào, vội vàng mời bọn họ uống trà.
Lại nhìn thời gian không sớm, nói: "Ta đi phòng bếp nấu ăn, chúng ta ăn cơm trước, có chuyện gì lại chậm rãi nói."
Trì Trì đứng lên: "Vậy phiền toái bá mẫu.”
Hắn không gọi nàng là mợ, dù sao Lê thị cùng Cố Phát Nhi đã sớm hòa ly.
Lê thị đi vào bếp, bà Lê cũng đi theo giúp đỡ. Ông Lê cùng Trì Trì ở trong nhà họ nói chuyện phiếm.
Ông không biết nói chuyện, đối phương lại là thế tử thân phận tôn quý, Lê phụ rất không được tự nhiên.
Cố Như Ý dứt khoát nói: "Ông ngoại, biểu đệ Trì Trì hôm nay nghỉ ở chỗ này, ở hai gian phòng phía tây đi.”
Một gian cho Trì Trì cùng Tống Nham, còn có một gian cho hai xa phu khác ở.
"Đúng đúng đúng, hai gian phòng kia còn để đồ đạc, ta đi sửa sang lại. Như Ý à, con ở đây cùng thế tử nói chuyện phiếm, ta làm rất nhanh.”
Lê phụ nói xong liền bỏ chạy.
Trì Trì nhịn không được muốn cười, hắn đáng sợ như vậy sao? Hắn dặn dò hai người đánh xe: "Các ngươi đi giúp đỡ.”
Chờ sau khi hai xa phu kia cũng rời đi, nhà chính cũng chỉ còn lại Cố Như Ý, Trì Trì cùng Tống Nham.
Lúc này Cố Như Ý mới nhỏ giọng hỏi: "Biểu đệ, các ngươi đang làm gì gì vậy? Tống Nham sao cũng tới đây? Cữu cữu có thực sự biết không?”
“Biết, cữu cữu là người phụ trách, nếu hắn không biết, ngày mai xuất phát tìm không thấy Tống Nham ca ca, vậy không phải sẽ náo loạn nghiêng trời sao?”
Nói cũng đúng.
Cố Như Ý thở phào nhẹ nhõm: "Vậy..."