Chương 1847: Đại kết cục
Dự cảm Trì Trì không sai, nhưng không cần qua hai năm, qua hai ngày, đã có người sáng suốt âm thầm hỏi thăm Trì Trì đã đính hôn chưa.
Cũng may lúc này Cố gia chỉ có Cố Đại Giang cùng Cố Vân Thư ở kinh thành, những chuyện này còn dễ từ chối.
Nhưng cho dù như thế, Trì Trì cũng có thể cảm nhận được nhiệt tình của người kinh thành.
Ngay cả Ngũ hoàng tử cũng hỏi về việc đính hôn của hắn, cuối cùng cũng ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy có thể không giữ được sẽ trong sạch.
Hắn ngược lại cũng giống như Tống Nham tuyên bố với bên ngoài tuổi thành thân của mình, nhưng hắn lại khác Tống Nham, Tống Nham là hoàng tử Lê quốc, một lời cửu đỉnh, lời nói ra đại biểu cho ý tứ của Lê quốc.
Trì Trì tuổi còn nhỏ, người khác cũng không để lời nói hai mươi tuổi thành thân của hắn ở trong lòng, nghe qua thì thôi, ngày khác lại bắt đầu ở trước mặt hắn bán muội muội nữ nhi nhà mình.
Trì Trì: "..."
Vốn tưởng rằng đến kinh thành sẽ là trời cao mặc chim bay, có thể tự do tự tại khắp nơi.
Kết quả là trực tiếp vào ổ sói.
Sau khi sứ thần Lê quốc xuất sứ Đại Tấn hai tháng chuẩn bị trở về, Trì Trì quyết đoán thu thập lễ vật, cũng cùng nhau trở về phủ Tuyên Hòa.
Lúc này người hộ tống sứ thần Lê quốc trở về là Cố Đại Giang, lúc ông trở về, vừa lúc đón thê tử cùng nhau về.
Trì Trì lúc đến phủ Tuyên Hòa thì rời khỏi đội ngũ, hắn không có tiễn Tống Nham đến biên giới hai nước.
Sớm muộn gì cũng phải chia tay, không bằng dứt khoát một chút.
Hai huynh đệ ở ngoài thành cáo biệt, Tống Nham cho hắn một khối lệnh bài: "Cái này đệ cầm lấy, nếu có cơ hội đến Lê quốc, có khối lệnh bài này, cũng không ai dám bắt nạt đệ."
Trì Trì cũng cho hắn một đống lớn bình lọ lọ: "Huynh cũng hảo hảo bảo trọng, đừng giống như lần trước, trúng độc cũng không nói."
“Không đâu."
Hai huynh đệ không nói nhiều chuyện khác, mấy ngày nay nên nói đều đã nói qua, nhìn nhau cười, rồi tách ra.
Ngược lại Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn lại dặn dò một hồi lâu, mới phất phất tay, nói hắn bảo trọng.
Một nhà bốn người đứng tại chỗ, nhìn theo xe ngựa của Tống Nham rời đi.
Đại hội thảo luận y thuật đã hoàn toàn chấm dứt, người nên đi cũng đi, người nên trở về cũng trở về.
Khả Khả cùng A Nguyệt đều qua ba tháng, thai nhi đã ổn định lại, quay đầu lại chờ Cố Đại Giang hộ tống Tống Nham đến biên cảnh trở về, sẽ dẫn Dương Liễu cùng A Nguyệt trở về kinh thành.
Cố Đại Giang muốn đưa Khả Khả đi, chỉ là bọn họ cũng biết, nếu mang Khả Khả đi, vậy hai vợ chồng Tề Đình ít nhất còn phải chia tay một hai năm mới có thể gặp mặt. Các cặp vợ chồng ở hai nơi khác nhau, rất dễ dàng nảy sinh các vấn đề.
Cho nên cuối cùng Khả Khả đi theo đám người Bạch Hàng Thiệu Âm Bạch Dương trở về phủ Linh Châu.
Phủ Tuyên Hòa vốn náo nhiệt lại trở nên vắng vẻ.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn bận rộn mấy tháng, hiện giờ mọi người đều trở về, Trì Trì lại về nhà, hai người ở nhà không đến mấy ngày, lại thu thập đồ đạc chuẩn bị đi du ngoạn.
Gánh nặng Vĩnh An Hầu phủ lớn như vậy rơi vào trên người Trì Trì.
Trì Trì thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhìn Vãn Vãn cũng bị cha mẹ vô lương tâm lưu lại, có vài phần đồng bệnh tương liên: "Vãn Vãn à, về sau muội chỉ có thể đi theo ca ca ăn khan uống khổ thôi."
“Ca ca, huynh không cần lo lắng cho muội, muội có thể tự mình chiếu cố chính mình, muội có thể đi Tân Minh Các ăn cơm." Vãn Vãn vẻ mặt chân thành, sau đó kéo Bạch Ung còn ở lại phủ Tuyên Hòa rời đi.
Trì Trì: "..." Cho nên muội bỏ ta lại đi ăn một mình?
Trì Trì ngửa mặt lên trời thở dài, buồn bã không chịu được.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đã đi xa, đến trấn tiếp theo, lại vừa vặn đụng phải đám người Tiền tiêu đầu lúc trước hộ tống Cố Như Ý đến phủ Tuyên Hòa.
Tiền tiêu đầu cũng sửng sốt một chút, lập tức nói: "Mấy tháng trước tham gia đại hội thảo luận y thuật, để cho chúng ta được lợi không nhỏ, chúng ta cũng mới biết được biểu huynh muội thành thân tạo thành hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu. Trước kia lúc ta xuất tiêu từng đi qua một thôn, thôn kia luôn kết hôn đồng tộc, dẫn đến nhân khẩu giảm mạnh, bọn họ còn tưởng rằng cả thôn bị nguyền rủa. Lúc trước ta cũng được bọn họ trợ giúp, hiện giờ muốn chạy một chuyến, nói cho bọn họ biết nguyên nhân, cũng miễn cho bọn họ hồ đồ cả thôn cũng không còn.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Không bằng cùng đi?"
Họ đi du lịch lần này, cũng có một phần để phổ biến kiến thức về vấn đề này.
Tiền tiêu đầu tất nhiên vui vẻ, đoàn người kết bạn đồng hành…
Hai năm sau.
Trì Trì cưỡi con lừa nhỏ đắc ý của hắn, chậm rãi đi về phía cửa thành.
Sau khi đi một đoạn đường, rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, cười lạnh nói: "Thật không nghĩ tới ngươi ngày thường nhìn thành thật, thì ra là sói đuôi lớn.”
Dư lão đại chỉ cười: "Ngày thường ta nhìn thành thật sao?”
"Hừ, ít nhất không lộ ra một chút chân tướng nào trước mặt chúng ta."
Dư lão đại muốn nói, ta và ngươi cũng không phải ngày ngày đều có tiếp xúc, ngươi đương nhiên không phát hiện được.
Nhưng hiện tại hắn tâm tình tốt, đối với Trì Trì âm dương quái khí cũng không sao cả.
Trì Trì vẫn rất tức giận: "Biểu tỷ Như Ý là cô nương nhu thuận, sao lại bị con sói ngươi lừa gạt đến tay? Ta cũng không biết hai năm nay ngươi thế nhưng đã đưa thế lực thẩm thấu vào huyện Phùng. Còn phá hủy hai hôn sự của biểu tỷ Như Ý."
Dư lão đại khoát tay: "Không thể nói như vậy, ta cũng không phá hư hôn sự Như Ý. Như Ý dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta đó là lo lắng nàng gặp phải người không tốt, cho nên tìm người điều tra, ai biết đối phương cũng không phải thứ tốt. Ngươi cũng không muốn biểu tỷ Như Ý ngươi rơi vào hố lửa đúng không, ta đây là kéo nàng một phen, miễn cho nàng sau này chịu khổ."
Trì Trì da cười thịt không cười: "Nói vĩ đại như thế, ngươi cũng là vận khí tốt, hai người kia đều không phải người tốt. Nếu vừa lúc biểu tỷ ta gặp phải một chính nhân quân tử thì làm sao bây giờ?”
Nói đến đây, trong mắt Dư lão đại nhanh chóng xẹt qua một tia lệ sắc: "Trên đời này cũng không có bao nhiêu chính nhân quân tử." Cho dù có, cũng không có mấy người có thể chịu được cám dỗ.
Trì Trì cực kỳ lo lắng: "Biểu tỷ ta chính là một con thỏ trắng đơn thuần, về sau còn không phải sẽ bị ngươi ức hiếp chết sao?"
“Ta sẽ không bắt nạt nàng." Dư lão đại nghiêm túc nói.
Bộ dạng này của hắn, Trì Trì ngược lại không quen.
Hắn bình tĩnh đánh giá hắn ta một lát, giọng cũng trầm xuống: "Tốt nhất là như thế, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
“Đa tạ."
Trì Trì lại hừ lạnh một tiếng, con lừa dưới thân ngừng lại.
Hắn quay đầu lại nhìn sính lễ trong ba chiếc xe ngựa phía sau Dư lão đại, lại nhìn thoáng qua Thiệu Văn được cha mẹ hắn dặn dò cùng đi theo đến Phùng huyện, cuối cùng chắp tay: "Tóm lại ngươi nhớ kỹ lời mình nói là được, ta đi đây.”
Trì Trì không đi theo đến huyện Phùng, lần này hắn ra khỏi thành, là đi thực hiện hai năm ước hẹn với Tống Nham.
Hắn sẽ đi... Lê Quốc.
Đất nước mà hắn đã luôn luôn muốn đến tìm hiểu.
Sau khi cùng mấy người Dư lão đại chia tay, tốc độ Trì Trì cùng Nhất Hải nhanh hơn rất nhiều.
Đi qua phủ Lạc Châu, hắn đi gặp tri phủ Ôn Tấn, sau đó lại đi huyện Tĩnh Bình một chuyến.
Mẹ nhờ hắn đi xem tình huống xưởng, thuận tiện khảo sát một chút.
Trì Trì giả vờ là thương nhân nước ngoài đi dạo một vòng, quy mô xưởng bên này cũng rất lớn, nhân số cũng không hề nhỏ hơn thôn Vĩnh Phúc bao nhiêu.
Mấy năm gần đây, Cố gia cùng Đoàn gia lại quyên góp xây dựng mấy con đường, huyện Tĩnh Bình đã rất phồn hoa.
Trì Trì đi gặp Bùi quản sự một chuyến, lại đi Cố Ký gặp vợ chồng Trình Tiểu Tùng, hết thảy đều rất thuận lợi.
Lúc này mới thu thập, hưng phấn đi về phía biên cảnh.
Mãi cho đến khi đứng ở trong lãnh thổ Lê quốc, Trì Trì mới mạnh mẽ giang tay ra, lớn tiếng nói: "Ca, ta đến đây.”
Hắn muốn đi đế đô Lê quốc, muốn đi thôn Phong Thu, muốn đi Dục Tràng, còn phải đi xem rừng chướng khí.
Những con đường mà cha mẹ hắn đã đi qua, hắn đều muốn nhìn một chút.
Không, hắn muốn đi nhiều nơi hơn, sau đó trở về trước mặt cha mẹ đắc ý một chút, để báo thù hai năm trước bọn họ bỏ lại hai huynh muội! !
Trì Trì uống một ngụm nước, vung tay lên với Nhất Hải: "Xuất phát! !”