Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207. Kẻ Hèn Họ Tưởng.

Chương 207. Kẻ Hèn Họ Tưởng. Chương 207. Kẻ Hèn Họ Tưởng.

Chương 207: Kẻ Hèn Họ Tưởng.

Người tới có chút lo lắng, hơn nữa hình như đối với con đường bên này không quá quen thuộc, đi lảo đảo.

Đợi đến trước mắt, hắn mới lau mồ hôi, thở ra một hơi: "Phùng huynh đệ, căn nhà ta ở..."

Nói được một nửa, mới chú ý tới Cố Vân Đông đứng ở một bên.

Hắn sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, không xác định hỏi: "Ngươi là... Cố cô nương đúng không?”

Cố Vân Đông gật đầu: "Ngươi là ai?" Cô rất khẳng định mình chưa từng gặp người này, thoạt nhìn cũng không giống người dân thôn Vĩnh Phúc.

Người nọ cười một chút, nói: "Kẻ hèn họ Tưởng, nhà ở trên trấn, cách đây không lâu vừa mới thuê nhà của Trần gia ở thôn Vĩnh Phúc.”

Cố Vân Đông nhớ tới, tối hôm qua Kha biểu cô còn nói qua, Trần Vũ Lan lập gia đình, mẹ nàng ta cũng đi trấn ở, nhà các nàng tất nhiên đã để trống, kết quả có một người trong trấn đến thôn Vĩnh Phúc, thuê nhà nàng ta, thì ra chính là người này.

Người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhìn lại nho nhã, còn để râu dài, vừa nhìn đã cảm thấy lạc quẻ với người dân thôn Vĩnh Phúc, đứng chung một chỗ với Phùng Đại Năng, càng giống như một ông chủ và người làm thuê.

Biết hắn là ai, Cố Vân Đông hơi gật đầu.

Ngược lại Phùng Đại Năng ở một bên hỏi: "Tưởng đại ca vội vàng tới tìm ta như vậy, có chuyện gì sao?"

Tưởng Vĩnh Khang vỗ mạnh chân một cái: "Thiếu chút nữa quên mất, căn phòng ta ở, không biết như thế nào, nóc nhà đột nhiên bị thủng một cái lỗ lớn, cho nên muốn làm phiền Phùng huynh đệ giúp ta kiểm tra xem, tu bổ một chút. "

Phùng Đại Năng gật đầu: "Được, buổi trưa ta đi qua xem một chút." Hiện giờ hắn còn đang giúp Cố gia xây xưởng, muốn làm việc khác, tất nhiên là thừa dịp nghỉ ngơi đi hỗ trợ.”

"Vậy thì đa tạ, ta trở về trước." Tưởng Vĩnh Khang cảm kích chắp tay, lập tức mỉm cười gất đầu với Cố Vân Đông, lúc này mới xoay người rời đi.

Phùng Đại Năng tiếp tục đưa Cố Vân Đông đi vào trong xưởng, bố cục của xưởng Cố Vân Đông đã vẽ ra trước khi rời đi, bởi vậy đối với cấu tạo bên trong, cô đã rõ ràng.

Xưởng rất lớn, tương đương với nhà máy hiện đại, còn chia làm mấy xưởng, mỗi xưởng đều có một căn phòng giống như một văn phòng.

Bởi vì sản xuất để ăn, Cố Vân Đông rất coi trọng điều kiện vệ sinh, cho nên bên trong đều dùng gạch vuông trải sàn, đỡ cho bùn đất bay khắp nơi.

Phía sau xưởng còn có một dãy phòng, chờ sau khi chính thức tuyển người, bên này khẳng định phải có người trực, bởi vậy cũng cần ký túc xá. Thậm chí sau này nhiều người hơn, nhà ở xa, cũng có thể ở lại đây.

Cửa ra vào và cửa sổ của xưởng đều đặc biệt lớn hơn gấp đôi, tránh ánh sáng ảm đạm, nhìn không rõ.

Cố Vân Đông nhìn một vòng, ngoại trừ có một số chi tiết tùy theo điều kiện địa lý mà thay đổi, những chỗ khác đều dựa theo bức vẽ của cô mà xây dựng.

Phùng Đại Năng ở bên cạnh cô vừa giới thiệu vừa hưng phấn, mấy tháng nay công việc trong tay hắn liên tiếp không ngừng, tuy rằng bận rộn, nhưng tinh thần cả người lại không giống với lúc trước.

Hiện giờ xưởng này sắp có thể đưa vào sử dụng, đến lúc đó chỉ sợ hắn càng bận đến chân không chạm đất.

Nhưng hắn cao hứng, cũng rất cảm kích Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông đi hết một vòng, rất hài lòng, nói với Phùng Đại Năng: "Trong khoảng thời gian này vất vả cho Phùng thúc rồi, xưởng rất tốt rất rắn chắc, xem ra chỉ một thời gian ngắn nữa là xưởng này có thể khởi công.”

Phùng Đại Năng cười ha ha: "Ngươi hài lòng là được.”

Hai người vừa nói vừa đi ra cửa, nghĩ đến Tưởng Vĩnh Khang vừa nhìn thấy, Cố Vân Đông không khỏi hỏi: "... Hắn nếu là người trong trấn, sao đang yên đang lành, lại chạy đến thôn chúng ta ở?”

Phùng Đại Năng và Tưởng Vĩnh Khang xem ra đã tiếp xúc qua vài lần, coi như hiểu rõ nội tình.

Nghe vậy cười nói: "Tưởng đại ca lúc trước sinh bệnh, buổi tối đặc biệt dễ bị bừng tỉnh, ngủ không ngon, đại phu nói hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, một ngày ngủ không đến hai canh giờ, bệnh tình không phải càng nặng hơn sao? "

“Nhưng cũng không có biện pháp." Phùng Đại Năng lắc đầu thở dài: "Mấy ngày trước nhà hắn mới có một đứa cháu trai, tiểu hài tử mới sinh không phải nửa đêm đều dùng sức khóc sao? Mắt thấy sắc mặt hắn càng ngày càng kém, con trai hắn ngược lại hiếu thuận, nói nếu không mang theo thê nhi đi ra bên ngoài thuê một căn nhà ở. Tưởng đại ca không đồng ý, nói nhà ở trấn hiện tại rất đắt, hắn dứt khoát tự mình chạy đến thôn phía dưới tìm phòng ở.”

Cố Vân Đông hiểu rõ, vừa lúc mẹ con Phương thị đem phòng cho thuê, thôn Vĩnh Phúc này cũng cách trấn không xa, vừa vặn.

Phùng Đại Năng cảm khái nói: "Lại nói tiếp thôn chúng ta hiện tại thật đúng là đất lành, nhất là sau khi cháu tới, cháu xem trong thôn này, hiện tại không ít người có cuộc sống tốt hơn. Tưởng đại ca lúc mới tới bộ dạng tiều tụy, hiện tại tinh thần cũng không tệ đúng không? Hắn vốn đã dưỡng bệnh tốt, nhưng lại luyến tiếc rời đi, nói muốn ở lại một thời gian ngắn nữa.”

Cố Vân Đông cười cười, vừa đi vừa nói cũng đã về tới Cố gia, sau khi thanh toán tiền công cho Phùng Đại Năng, liền bảo ông ấy đi làm việc của mình.

Lúc này đã đến bữa trưa, Cố Vân Đông dứt khoát buổi chiều lại đi xem xưởng.

Liễu Duy không biết đã trở về từ lúc nào, lúc này đang đứng ở một bên nói cơm trưa làm măng khô ăn.

Cố Vân Đông thấy vậy trán cũng không nhịn được mà nhảy dựng lên, thật là có tiền đồ.

Hắn ăn xong còn mang đi, lại cầm hai bó măng khô lớn trở về.

Buổi chiều Cố Vân Đông đến nhà thôn trưởng một chuyến, mấy ngày cô không có ở đây, Trần Lương vẫn chiếu cố cả nhà bọn họ, cô tất nhiên phải đi cảm tạ.

Chu thị lôi kéo cô nói chuyện một hồi, Cố Vân Đông thấy bà ấy hình như có chút tiều tụy, tuy rằng trên mặt vẫn cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng, bộ dạng không yên lòng.

Cố Vân Đông cũng không quấy rầy nhiều, khách sáo vài câu liền cáo từ.

Lúc đi ngang qua Thạch gia thấy cửa nhà bọn họ vừa lúc mở ra, liền gõ cửa đi vào.

Thạch gia chỉ có Hà Diệp ở nhà, lúc này nhìn thấy cô vào cửa, vội vàng đứng dậy pha nước đường cho cô uống.

"Cô nương ngồi trước, Đại Sơn đang ở ruộng, ta đi tìm hắn về."

"Không cần." Cố Vân Đông ngăn bà ấy lại: "Ta chỉ thấy cửa mở, vào xem một chút, thuận tiện hỏi đất trồng mía kia có vấn đề gì không.”

Cuộc sống của Hà Diệp bây giờ đã tốt hơn, sắc mặt hồng nhuận, người cũng mập một chút.

Chẳng qua lá gan vẫn không lớn, nhìn thấy Cố Vân Đông vẫn có chút lo lắng: "Không có vấn đề gì, mảnh đất kia rất tốt, mía trồng xuống, phát triển cũng rất khả quan. Đúng rồi, còn có vườn cây ăn quả năm mươi mẫu kia, Đại Sơn và cha Cẩu Thặng đã trồng cây ăn quả xuống, ngươi có muốn đi xem không?”

Cố Vân Đông lắc đầu: "Ngày khác lại đi."

“Vậy cũng được, Đại Sơn còn nói tương lai cô nương khẳng định không chỉ có chút ruộng này, mấy ngày nay vừa rảnh rỗi liền hỗ trợ tìm kiếm đất tốt, có mấy chỗ cũng không tệ lắm, cô nương đã trở lại, quay đầu lại có thể đi xem."

Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Thật sao?"

“Ừm." Hà Diệp cũng cười theo, đúng lúc này Lan Hoa Nhi đã trở lại, còn chưa vào cửa đã nói: "Nương, con đã đi xem qua, cũng không tệ lắm."

Vừa vào phòng, thấy Cố Vân Đông ngồi ở đó, lập tức có chút ngượng ngùng: "Cố tỷ tỷ tới chơi sao?”

“Nhìn bộ dạng muội rất cao hứng, muội đi xem cái gì vậy?”

Lan Hoa Nhi cười hắc hắc: "Đi thăm tẩu tẩu tương lai của muội.”

Bình Luận (0)
Comment