Chương 216: Dương Thị Mất Hứng.
Đồng lão cha nghe vậy không khỏi sờ sờ đầu, cười hắc hắc không biết tiếp lời như thế nào.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói: "Đồng lão cha? Sao ông lại ở đây?”
Mấy người vừa quay đầu lại, đây không phải Tưởng Vĩnh Khang vừa mới tách ra không bao lâu sao?
Đồng lão cha cũng kinh ngạc: "Sao ông lại ở đây? "
“Nhà ta ở ngay bên kia." Tưởng Vĩnh Khang chỉ một con hẻm cách đó không xa: "Về nhà bỏ đồ xuống, vừa định đi mua chút đồ ăn về nấu, các người có muốn đến nhà tôi ngồi một chút hay không?"
“Không được." Thẩm Tư Điềm cự tuyệt: "Chúng ta còn phải tìm cửa hàng vải.”
“Cửa hàng vải?” Tưởng Vĩnh Khang sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại: "Muốn mua vải vóc? Xung quanh đây hình như chỉ có cửa hàng vải Tiền Ký, cửa hàng kia nhìn rất lớn, nhưng thanh danh không tốt lắm, tốt nhất vẫn nên đổi một nhà khác."
Mắt Đồng Thủy Đào sáng lên: "Đúng vậy, Tưởng thúc đối với trấn này rất quen thuộc, ông biết cửa hàng nào mua đồ thêu không, hơn nữa giá cả hợp lý?"
Tưởng Vĩnh Khang cười: "Thật đúng là có, ta dẫn các ngươi đi qua."
“Không cần, ông còn phải mua đồ ăn, ông cứ chỉ chỗ cho chúng ta, chúng ta tự mình đi là được."
Tưởng Vĩnh Khang: "Cũng không xa, ta muốn đi chợ cũng ở bên kia, đi thôi, đừng trì hoãn thời gian. Nói xong bỗng nhiên dừng một chút, nhìn về phía Đồng lão cha: "Chỉ là xe ngựa này không dễ kéo qua, con đường này hẹp, xe ngựa đi qua dễ chen chúc quầy hàng ven đường. "
Đồng Thủy Đào liền khoát khoát tay: "Vậy ông nội ở bên này chờ chúng ta.”
Đồng lão cha đành phải ở lại tiếp tục xem xe ngựa.
Cửa hàng vải Tưởng Vĩnh Khang nói quả thật không xa, vòng qua hai con hẻm là đến.
Cửa hàng vải này cũng sạch sẽ chỉnh tề, cửa hàng tuy rằng nhỏ hơn nhà kia, nhưng thái độ cười tủm tỉm của ông chủ rất tốt.
Nhìn thấy Thẩm Tư Điềm lấy khăn thêu ra mắt cũng sáng lên: "Thêu rất tốt, là cô nương thêu?”
Thẩm Tư Điềm gật đầu, ông chủ kia lại càng cao hứng, trực tiếp thu một khăn thêu ba mươi văn. Đây có thể coi là giá cao trong trấn nhỏ, so với dự đoán trong lòng Thẩm Tư Điềm còn cao hơn.
Nàng thêu mười cái khăn, kiếm được ba trăm văn, trong lòng còn có chút kích động.
Xong xuôi ông chủ kia lấy ra một bộ đồ thêu, hỏi nàng có thể thêu hay không.
Trầm Tư Điềm không nghĩ tới còn có thể nhận được công việc thêu, cẩn thận nhìn bức đồ kia, lập tức đáp ứng.
Ông chủ nói trong vòng nửa tháng nếu có thể thêu xong, hắn trực tiếp trả một lượng bạc, hơn nữa vải vóc cùng chỉ thêu đều là bọn họ ra.
Trầm Tư Điềm còn chưa nói gì, ngược lại đôi mắt Đồng Thủy Đào ở một bên đã phát sáng. Nửa tháng một lượng bạc, một tháng hai lượng bạc, thì ra thêu thùa dễ kiếm tiền như vậy a?
Trầm Tư Điềm đồng ý rồi, lúc này mới nhìn về phía Dương thị: "Thím, khăn thêu của thím đâu?”
Ông chủ kia sửng sốt, cũng nhìn về phía người phụ nữ nãy giờ vẫn không lên tiếng nhưng là người ăn mặc đẹp nhất trong ba người.
Dương thị run rẩy đem khăn tay lấy ra, sau đó nói: "Ba mươi văn."
Ông chủ:"…" Tuy rằng khăn thêu này cũng không tệ, nhưng ánh mắt của hắn rất kỹ, vừa nhìn liền biết là người mới học thêu, căn bản không đáng giá ba mươi văn.
"Như vậy, hai khăn ta lấy cho ngươi ba mươi văn, được không?"
Dương thị lập tức cầm khăn tay trở về, vẻ mặt mất hứng.
Thẩm Tư Điềm thấy thế, vội vàng âm thầm nháy mắt với ông chủ, ở nơi Dương thị không nhìn thấy, lặng lẽ đưa ba mươi văn cho ông chủ kia.
Ông chủ cũng nhìn ra Dương thị không giống người bình thường, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng bà cô này muốn làm thịt mình đây này.
Hắn nhận lấy ba mươi văn tiền của Thẩm Tư Điềm, lúc này liền nói với Dương thị: "Ta nói sai rồi, khăn tay này một khăn ba mươi văn, vậy thì cho ngươi.”
Dương thị ngẩng đầu, quả nhiên cao hứng trở lại, vui vẻ tiếp nhận tiền đồng, còn đếm từng đồng một.
Ông chủ kia cũng không đuổi người, còn cảm thấy người này rất thú vị, thoạt nhìn người trong nhà cũng dung túng cho nàng ấy.
Trên đời này có bao nhiêu người đầu óc không tốt đều bị người nhà ghét bỏ, vị phu nhân này như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Thẩm Tư Điềm và Đồng Thủy Đào liếc nhau một cái, cũng không nói gì.
Chờ Dương thị đếm xong, ba người mới ra khỏi cửa hàng vải.
Ai ngờ sau khi đi ra cửa, lại nhìn thấy Tưởng Vĩnh Khang còn đứng ở nơi đó chờ các nàng.
Thẩm Tư Điềm: "Tưởng thúc, thúc không cần chờ chúng tôi.”
“Cũng không mất công, dù sao thời gian còn sớm. Thế nào rồi hả? Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
“Thuận lợi, còn phải cảm ơn Tưởng thúc nhiều, bằng không ta thật đúng là tìm không được cửa hàng này."
Tưởng Vĩnh Khang khoát khoát tay: "Khách khí rồi, các ngươi còn đưa ta một đoạn, bằng không lúc này ta còn đang trên đường, mệt chết mệt sống. Các ngươi còn đi đâu nữa không? Ta có thể đưa các ngươi đi.”
Thẩm Tư Điềm vừa muốn cự tuyệt, không nghĩ tới Dương thị lại nói: "Mua đồ."
“Mua gì?" Tưởng Vĩnh Khang coi bà như một đứa trẻ, khi đối mặt với bà vô cùng kiên nhẫn, còn mang theo một nụ cười.
Dương thị liền giơ ngón tay bắt đầu đếm: "Bánh bơ, cho Khả Khả, ống bút, cho Vân Thư cùng Nguyên Trí, lược lược, cho Đông Đông. Hết rồi."
Đồng Thủy Đào nghẹn một chút: "Nhưng phu nhân, tiền đồng của người hình như không đủ lắm.”
Mặc dù những thứ này đều có thể mua được trên quầy hàng nhỏ, nhưng trong đó lại có hai ống bút, liền khó nói.
Sáu mươi văn, hình như là không ít, nhưng không đủ dùng.
Ai ngờ Dương thị đắc ý nhướng mày, đột nhiên lấy ra một cái túi tiền, hơi lắc lắc: "Ta có, bên trong có bạc."
Mấy người đứng bên cạnh bà đều có thể nghe được rất rõ ràng âm thanh bạc vụn lắc lư bên trong.
Tưởng Vĩnh Khang vội vàng nói: "Mau cất túi tiền, tiền tài không để ra ngoài, đừng để người bên ngoài theo dõi."
Thẩm Tư Điềm nghe vậy, lập tức đè tay Dương thị xuống, nói: "Vậy chúng ta đi mua đồ trước, mua xong sớm một chút trở về?"
“Được."
Dương thị rất cao hứng, bạc của bà tất nhiên đều là Cố Vân Đông đưa, trước kia cho bà, bà còn có thể trả lại cho Cố Vân Đông, để con bé cất giúp bà.
Nhưng từ sau khi ra cửa một chuyến, thỉnh thoảng bà sẽ giữ bạc lại.
Kỳ thật Dương thị không rõ những thứ mình nói này cần bao nhiêu tiền, bà chỉ cảm giác muốn mua đồ cho mấy đứa nhỏ.
Lúc này thấy Thẩm Tư Điềm và Đồng Thủy Đào đều không phản đối, vậy bạc của mình hẳn là đủ.
Bà liền nhìn qua quán ven đường, bánh ngọt và lược đều dễ nói, không bao lâu đã mua được.
Chỉ là ống bút, bình thường thứ này đều ở trong tiệm sách, bên ngoài sạp đương nhiên cũng có, nhưng phần lớn là dùng tre làm, cũng không chú ý điêu khắc, nhìn chỉ như một đốt tre cắt ngang bày ở đó.
Dương thị ngay từ đầu còn không hiểu, người ta nói đây là ống bút, bà đã định bỏ tiền ra mua.
Nhưng Thẩm Tư Điềm và Đồng Thủy Đào làm sao có thể để bà bị người ta lừa gạt được? Đốt tre này quay đầu lại để cho Đồng lão đại chặt hai đoạn trở về là được.
Các nàng hỏi Tưởng Vĩnh Khang vẫn đi theo phía sau các nàng, mang theo Dương thị đi đến tiệm sách.
Quả nhiên ở tiệm sách nhìn thấy ống bút thật sự, chỉ là... Đắt tiền.
Đầu năm nay đồ đạc của người đọc sách đều đắt tiền, nhưng Dương thị rất thỏa mãn.
Bà cất mọi thứ vào một túi vải và ra khỏi cửa hàng sách: "Đi, về nhà."
Đông Đông Vân Thư Khả Khả Nguyên Trí nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Mới nghĩ như vậy, mấy người vừa đi về phía trước lại đột nhiên bị chặn lại.