Chương 404: Người Tốt, Cả Đời Bình An.
"Vậy con nói thử đi, cha sẽ hiểu."
Cố Vân Đông nghe thấy thế, lúc này cô mới mở miệng lời lẽ chính nghĩa hùng hồn: "Con xem diễu phố, là muốn cảnh tỉnh bản thân. Cha, cha cũng biết, hiện tại việc buôn bán của con càng làm càng lớn, cũng ngày càng tiếp xúc với nhiều người khác nhau, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Con sợ tiền tài sẽ ăn mòn nội tâm của con, sợ bản thân lạc mất phương hướng, cho nên con muốn đi xem kết cục của những người xấu kia, để từng giờ từng phút tự nhắc nhở bản thân, phải làm người tốt."
Người tốt, cả đời bình an.
Cố Đại Giang sững sờ, ông nhìn Cố Vân Đông rất lâu, rồi cực kỳ vui mừng nói: "Không thể tưởng được, con tuổi còn nhỏ, vậy mà lại có giác ngộ như thế."
Cố Vân Đông thận trọng gật đầu, cô cũng đâu có ngờ, cô lại giải thích ba chữ 'Lòng hiếu kỳ' kia theo cách rung động đến tâm can, lên một tầm cao mới như thế.
"Cha, con xuất phát đây ạ."
"Đợi một lát." Cố Đại Giang khoát tay rồi nói: "Thời tiết lạnh, con trở về phòng, mặc thêm một lớp áo nữa rồi lại đi."
Kỳ thật Cố Vân Đông không lạnh, nhưng dù sao cũng có một loại lạnh, gọi là cha ngươi cảm thấy ngươi lạnh, cho nên cô ngoan ngoãn trở về mặc thêm một lớp áo choàng.
Ai ngờ đợi đến lúc cô muốn bước ra cửa, cha cô cũng cầm theo một cái áo choàng đi theo rồi.
"Con nói rất đúng, chẳng những con cần cảnh tỉnh, cha cũng cần. Cha là người đọc sách, tương lai cũng không biết sẽ đi đến bước nào, tương lai cha còn phải dạy dỗ đám nhóc Vân Thư, càng phải bảo trì thanh tỉnh, cha sẽ đi xem chung với con."
Cố Vân Đông: ". . ." Cha à, sao giác ngộ của cha lại cao vậy chứ?
Trong lòng Cố Vân Đông thầm thở dài một hơi, cuối cùng cô bước ra ngoài chuẩn bị lên xe ngựa, trước xe ngựa Tiết Vinh đã chờ sẵn rồi.
Cuối cùng, Cố Vân Đông phân phó thím Ngưu đang làm điểm tâm: "Lát nữa thím nói với Hồng Tú Thủy Đào, nói bọn họ chiếu cố tốt bọn trẻ."
"Đại tiểu thư yên tâm, ta cũng sẽ giúp họ chiếu cố Cố phu nhân và bọn trẻ."
Lúc này Cố Vân Đông mới vén rèm xe lên, cùng Cố Đại Giang lên xe ngựa.
Thời gian hiện tại vẫn còn sớm, người đi trên đường cũng không nhiều.
Chỉ có điều nơi cô ở cách chợ bán thức ăn khá xa, con đường tù nhân diễu phố thị chúng là từ nhà tù đi mãi cho đến cửa chợ bán thức ăn, nhưng mà xe chở tù nhân sẽ di chuyển cực kỳ chậm, hơn nữa cũng sẽ đi đường vòng.
Đợi đến khi xe ngựa đến đường lớn, cách cửa chợ bán thức ăn không xa, người đi đường cũng tăng dần theo thời gian.
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang ăn sáng trong một quán mì hoành thánh.
Bên trong quán mì có không ít người, hình như họ cũng sang đây xem diễu phố.
Cố Vân Đông không hiểu, tại sao mọi người lại nhiệt tình với chuyện này như vậy, có gì đẹp mắt à?
Không giống cô, bởi vì chưa bao giờ thấy, cho nên muốn đến để tăng thêm kiến thức.
Cơm nước xong xuôi, Cố Vân Đông vào trà lâu bên cạnh, đặt chỗ ở lầu hai.
Cũng may cô đi sớm, không thì hết chỗ rồi, nghe nói mấy ngày gần đây đã có người đến đặt chỗ trước.
Cố Vân Đông: ". . ." Cũng không phải trạng nguyên dạo phố.
Cô lắc đầu, vừa uống trà vừa thuận tiện nhìn phong cảnh dưới lầu.
Khu vực này cô chưa đến bao giờ, trong ấn tượng, hình như cô chỉ mới đi qua một lần.
Từ lầu hai nhìn ra bên ngoài, cô thấy rõ ràng có một bóng người hơi quen thuộc đi ra từ một tòa phủ đệ.
Chu quản sự ??
Chẳng lẽ tòa phủ đệ này…
Vừa lúc tiểu nhị của trà lâu bưng một mâm đậu phộng đi tới, Cố Vân Đông liền chỉ về hướng kia: "Tiểu nhị, đó là nhà nào?"
Tiểu nhị nhìn theo ngón tay của cô rồi mỉm cười đáp: "Đó là Chu phủ."
"Chu phủ?" Quả nhiên, là nhà của Chu Đại Phú.
Thì ra phủ đệ của hắn ở khu vực này, lại nói tiếp, Chu quản sự này lần trước làm chuyện gây thiệt hại như thế, thế mà lại không bị Chu Đại Phú đuổi đi nha.
Cố Vân Đông nhìn Chu quản sự đi về hướng này, không bao lâu sau hắn đã đi vào trà lâu rồi vội vàng lên lầu.
Dường như Chu quản sự cũng đến đặt chỗ, ai ngờ khi hắn định nói chuyện với tiểu nhị thì lại thấy được Cố Vân Đông đang ngồi ở lầu hai cười như không cười nhìn mình.
Chu quản sự thay đổi sắc mặt, quay đầu bước đi.
Cố Vân Đông lập tức vui vẻ, cô cũng không phải ma quỷ, đây cũng không phải là địa bàn của cô, chẳng lẽ cô lại có thể không cho phép hắn ngồi ở đây hay sao?
Chu quản sự rời khỏi trà lâu còn ngước đầu lên nhìn thoáng qua, ai ngờ lại đối diện với ánh mắt của Cố Vân Đông. Sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch, vội vàng chạy về Chu phủ.
Cố Vân Đông: ". . ."
Từ sau khi Chu quản sự vào phủ, không thấy ai bước ra từ bên trong cánh cửa kia nữa.
Đương nhiên, cô không thấy được cửa sau của Chu phủ, cũng không biết bọn họ có đi ra từ cửa sau hay không.
Cố Vân Đông nhịn không được khẽ vuốt mũi, thoạt nhìn mình giống như người khiến cho người ta sợ tới mức không dám bước ra khỏi cửa vậy sao, đúng là tạo nghiệp ah.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng kinh ngạc hô lên truyền vào tai cô.
"Đến rồi đến rồi."
Cố Đại Giang cũng nói: "Xe chở tù nhân đến rồi."
Cố Vân Đông không quan tâm đến Chu phủ nữa, cô nhìn về phía ba chiếc xe chở tù nhân đang di chuyển dưới lầu.
Hai chiếc xe trở tù nhân ở phía trước đều chỉ có một người, chiếc xe đi ở phía sau cùng thì có đến ba người ngồi trong đó.
Lần này bị xử trảm đúng là năm người này rồi.
Xe chở tù đi rất chậm, vì vậy cũng không ngại đến việc quần chúng ven đường vây xem nhổ nước miếng, ném bùn, đồ hư thối lên trên người phạm nhân.
Người ngồi ở bên cạnh bàn của Cố Vân Đông đang nói chuyện phiếm, nói về mấy kẻ tội phạm tử hình trong xe chở tù kia.
"Đáng đời, bọn cướp làm nhiều việc ác như thế này đáng lẽ phải bị xử trảm từ lâu rồi."
Có người hình như còn không biết thân phận của mấy người này, người đó bèn hỏi: "Mấy gã đó đều là cướp à?"
"Chứ sao nữa?" Trên mặt của người biết chuyện tràn đầy căm phẫn: "Các ngươi quên chuyện xảy ra vào năm trước ở phủ Khánh An rồi sao? Lúc trước đầu lĩnh của bọn cướp kia xông vào phủ nha, đến cả lão gia cũng dám giết, phú hộ trong nội thành cũng bị bọn chúng cướp hết không còn. Ghê tởm hơn chính là đến cả những dân chúng vô tội, mấy tên kia cũng không buông tha, gặp một người giết một người, quả thật là không bằng súc sinh."
"Bọn chúng lợi dụng khi ấy có lưu dân ở ngoài thành, kích động lưu dân xông vào phủ thành, để cho bọn chúng đục nước béo cò, làm hết chuyện xấu. May mắn sao chỉ huy sứ Triệu của phủ Tuyên Hòa chúng ta mang binh đến bình loạn, giết giết, bắt bắt, nhưng vẫn để cho đầu lĩnh của bọn cướp kia trốn thoát. Cũng may là thời điểm gã chạy đến phủ Tuyên Hòa chúng ta đã bị bắt. Năm kẻ bị xử trảm hôm nay, chính là dư đảng của bọn cướp ấy, trong thời gian một năm nay cũng lục tục bị bắt lại hết đấy."
"Thấy hai gã nam nhân trong hai cái xe phía trước không? Hai tên đó là tiểu đầu mục, nghe nói thời điểm cướp bóc bọn chúng đã giết rất nhiều người, ba kẻ phía sau cũng không phải thứ gì tốt, đều là những kẻ chuyện xấu gì cũng làm, lòng dạ độc ác."
Nói xong đột nhiên người nọ hạ giọng xuống, nhỏ giọng nói tiếp: "Ta còn nghe nói, hôm nay có khả năng sẽ có người tới cướp tù nhân."
Mọi người kinh hãi: "Có người cướp tù? Vậy ngươi còn dám đi ra ngoài đến đây xem náo nhiệt?"
Người nọ hừ nhẹ: "Sợ cái gì, nha môn đã sớm phái người tới, cho binh sĩ mai phục trùng trùng điệp điệp xung quanh nơi đây, không đến cướp tù thì tốt, chỉ cần bọn chúng dám đến, thì sẽ làm cho bọn chúng có đến mà không có về. Chúng ta ở lầu hai trà lâu, nơi đây an toàn lắm."
Cố Vân Đông xấu hổ, ngươi đúng là lợi hại, cả việc trong nha môn cũng có thể biết. Hơn nữa lầu hai này, cũng chưa chắc sẽ an toàn hơn chút nào đâu.
Cô và Cố Đại Giang liếc nhau một cái, thì ra tù nhân có thân phận như thế.
Lại nói tiếp, bọn chúng đều có một đoạn nghiệp duyên cùng với cả hai cha con cô ah.