Chương 480: Ghen Tỵ Đến Đỏ Mắt
Người dân thôn Vĩnh Phúc đếu vô cùng vui mừng.
Cho dù thế nào, thì đây cũng là con đường thuộc thôn Vĩnh Phúc bọn họ, con đường có thể cho hai chiếc xe ngựa đi qua.
Con đường này, lại vừa sửa xong trước tết, vừa vặn dành cho những ai đi thăm họ hàng sau Tết Nguyên Đán xem.
Tất cả mọi người đều kích động không thôi, ngay cả những người trước đây ở sân phơi từng lẩm bẩm bày tỏ sự không hài lòng, cũng cực kỳ kiêu ngạo. Nhất là khi đến nhà bằng hữu thân thích, không ai không nhắc tới con đường này, khiến dân của các thôn khác đều ghen tỵ đỏ mắt không thôi.
Ngày con đường được làm xong, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều đi ra, muốn đi bộ trên con đường này.
Nhưng đều bị Trần Lương ngăn cản.
Hắn mua pháo nổ, chọn một cây trúc thật dài, bảo người châm ngòi, tự mình cầm một đường suốt từ chân núi đến đặt ở cửa thôn.
Ngày hôm nay, cả thôn Vĩnh Phúc đều hân hoan, như thể đang đón Tết sớm.
Cố Vân Đông cũng rất vui vẻ, lấy không ít điểm tâm trái cây cho những tiểu hài tử đang nhảy nhót kia cầm ăn.
Tiểu cô nương Vân Khả hiện giờ lá gan cũng rất lớn, lắc lư qua lại muốn đi theo sau lưng Trần Lương đốt pháo, dọa cho Cố Vân Đông vội vàng ôm người trở về.
Pháo này khi nổ không có mắt, chẳng may bọn trẻ bị thương sẽ không hay.
Không ít người ở thôn bên cạnh đều đến trải nghiệm con đường lớn này một chút, ngay cả phân xưởng cũng tạm dừng một canh giờ, mọi người đều đi ra xem náo nhiệt.
Đường lớn này được tu sửa ngay bên ngoài xưởng bọn họ, về sau ra vào không phải càng thuận tiện hơn sao? Nhất là đối với những công nhân ở các thôn khác, đêm đi bộ trên đường cũng không cần sợ có người từ góc đường chạy ra, mọi người đều cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Con đường lớn đã được làm xong, rất nhiều người vẫn tỏ vẻ cảm kích với Cố gia.
Dù sao... thực sự thuận tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn có thể đi thôn khác để khoe khoang, thôn trưởng thôn bên cạnh đỏ mắt vì ghen tị, mỗi lần đụng phải Trần Lương, nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của ông liền rất mất hứng: "Ngươi đó là gặp may mắn, nếu lúc trước Cố gia định cư ở thôn chúng ta, hiện tại người phải ghen tị với chúng ta chính là ngươi.”
Trần Lương hừ lạnh một tiếng, quên đi, thôn bọn họ có đường lớn, ông rộng lượng một chút, sẽ không so đo với kẻ đáng thương này.
Con đường này, người đi lại nhiều hơn trong dự liệu.
Vào ngày thứ ba, Cố Vân Đông cũng đánh xe ngựa từ đường lớn rời khỏi thôn Vĩnh Phúc.
Sắp đến tết rồi, lần này cô định đi huyện thành mua đồ.
Còn nữa, bây giờ xưởng có nhiều người hơn, cô cũng phải mua thêm một ít đồ về để phát quà tết cho mọi người.
Huyện thành bây giờ náo nhiệt hẳn lên, trên đường khắp nơi đều ngập tràn niềm vui, có không ít quầy hàng đã bắt đầu bán câu đối xuân.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, hiện giờ nhà bọn họ có ba người đọc sách, muốn câu đối rất đơn giản.
Cha cô qua mấy ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó để cho ông viết cũng được.
Nghĩ nghĩ, cô quyết định mua vài chữ đỏ về.
Đi theo bên cạnh cô là Đồng Thủy Đào, hai người dừng xe ngựa ở Cố Ký để tiện vừa đi dạo vừa mua.
Đợi đến gần trưa, sau khi tay hai người đều đầy ắp đồ đến mức không buông xuống được nữa, các cô mới một lần nữa trở về Cố Ký, đem đồ đạc bỏ vào trong xe ngựa.
Cố Vân Đông vỗ vỗ tay: "Đi ăn cơm trước đã, ăn xong chúng ta lại tiếp tục xem một chút.”
"Được."
Hai người đang muốn đi ra ngoài, Thung Tử nhanh chóng nói: "Chủ nhân, các người hãy nghỉ ngơi một lát đi, ta đi tửu lâu Cẩm Tú mua thức ăn về là được, không cần phiền toái như vậy.”
Cố Vân Đông gật đầu, Thung Tử liền vội vàng rời đi.
Qua một hồi lâu, bên ngoài cửa hàng đột nhiên truyền đến vài giọng nói, Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào liếc nhau một cái, nghe hình như không phải là tiếng Thung Tử ah.
Cố Vân Đông vén rèm cửa ngăn cách cửa hàng lên, nhìn ra ngoài một chút.
Quả thật không phải giọng của Thung Tử, giờ phút này bên trong cửa hàng, ngoại trừ tiểu nhị Trần Tiến Tài ra, đứng ở trước mặt hắn còn có hai người nữa.
Một nam một nữ, ồ, lại là hai người quen.
Cố Vân Đông vốn định đi ra ngoài liền dừng lại, im lặng nhìn tình hình trong cửa hàng.
Một nam một nữ này chính là Trần Vũ Lan cùng Ngô Sùng, lần trước sau khi nghe Nhiếp Song các nàng nói hai người này xuất hiện trước cửa nhà Trần Lương, cô đã nói chuyện này với Trần Lương.
Lúc ấy Trần Lương hừ lạnh một tiếng, chỉ nói coi như không biết.
Về sau cũng không nghe được tin hai người này đi qua Trần gia nữa, không nghĩ tới, bây giờ lại tới Cố Ký.
Trần Vũ Lan lúc này mặt mũi tươi cười, có chút lấy lòng nhìn Trần Tiến Tài: "Đại ca.”
Trần Tiến Tài nhíu mày: "Các ngươi còn tới đây làm gì?”
Ngô Sùng mím môi không nói gì, khép hai tay đứng ở một bên, chỉ có Trần Vũ Lan cười gượng nói chuyện với Trần Tiến Tài: "Đại ca, chuyện lần trước nói, huynh đã cân nhắc kỹ chưa?”
“Cân nhắc?” Trần Tiến Tài cười lạnh, chỉ cảm thấy rất khó tin: "Ta nhớ rõ lúc ấy ta đã cự tuyệt các ngươi rồi, từ khi nào lại trở thành ta nói sẽ suy nghĩ?”
“Đại ca, huynh đừng nói như vậy, chúng ta cũng thật sự không có biện pháp nữa rồi. Cửa hàng Ngô gia hiện tại gần như không làm ăn được gì, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đóng cửa.”
Cửa hàng Ngô gia ở trên trấn, là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, trước kia làm ăn vẫn rất tốt, cho nên người Ngô gia luôn nghênh ngang tự đắc, có chút chướng mắt loại người nông thôn chân đất như Trần gia này. Lúc trước nếu không phải Trần Tiến Tài là tiểu quản sự của một xưởng trên trấn, hắn cũng không có khả năng thành thân với Trần Vũ Lan.
Nhưng bây giờ, cửa hàng tạp hóa nhà bọn hắn buôn bán càng ngày càng kém, suy cho cùng, cũng có liên quan rất lớn tới Trần gia.
Trấn Tỉnh Viễn vốn cũng không lớn, vụ việc của Ngưu Đản lại gây náo loạn khắp nơi đều biết, ngay cả những người ở gần cửa hàng tạp hóa của họ cũng biết chuyện này, đều biết mẹ hắn vu khống Ngưu Đản là trộm cắp.
Việc này một truyền mười mười truyền trăm, không bao lâu cửa hàng tạp hóa buôn bán xuống dốc không phanh.
Rất nhiều người nói không dám vào cửa hàng của bọn họ mua đồ, sợ bị vu khống là trộm.
Mấy ngày trước, đối diện nhà bọn hắn cũng mới mở một cửa hàng tạp hóa, người nhà kia buôn bán phúc hậu, đồ đạc cũng tốt, có sự đối lập mãnh liệt, cửa hàng Ngô gia hầu như không có người tiến vào.
Trong khoảng thời gian này, Ngô gia vẫn luôn sống bằng tiền dành dụm, cửa hàng không bán được hàng, cả nhà đều rất lo lắng.
Sau đó bắt đầu oán giận lẫn nhau, trong nhà mỗi ngày đều là gà bay chó sủa.
Trần Vũ Lan vào lúc này, lại nhớ tới Trần gia.
"Đại ca, huynh hãy giúp chúng ta đi. Trên trấn hiện tại còn chưa có người bán loại đường cát trắng này, nếu như chúng ta đoạt được vị trí đầu tiên trước, vậy việc làm ăn nhất định sẽ tốt lên, chờ cửa hàng tạp hóa vượt qua cửa ải khó khăn, chúng ta nhất định tự mình đến cửa cảm tạ có được không?”
Trần Tiến Tài cười nhạo: "Đường cát trắng của Cố Ký mỗi người mỗi ngày giới hạn mua năm cân, ngươi chỉ cần cầm tiền đến mua, ta cũng có thể bán cho ngươi.”
Sắc mặt Trần Vũ Lan cứng đờ: "Đại ca, đây không phải là đùa giỡn ta sao? Năm cân đâu đủ chứ? Hơn nữa, đường trắng của cửa hàng này cũng quá đắt rồi, huynh xem, có thể bán cho chúng ta rẻ hơn một chút không, một ngày năm mươi... ba mươi cân có được không? Sau này ta mua cho chị dâu cháu trai chút đồ ăn ngon, được không?”
Trần Tiến Tài đã tức giận đến bật cười: "Được cái rắm, ngươi tính toán cũng thật tốt, một ngày cho ngươi ba mươi cân, còn muốn rẻ một chút? Ngươi lấy đâu ra bản lĩnh như vậy, ngươi đây đang nói ta biển thủ hàng hóa của tiệm đúng không.”