Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 580 - Chương 580. Ta Rất Thảm

Chương 580. Ta Rất Thảm Chương 580. Ta Rất Thảm

Chương 580: Ta Rất Thảm

Mợ Chu còn đang nổi giận đùng đùng mắng chửi người khác, vừa nhìn thấy hai người vào cửa, âm thanh đột nhiên dừng lại.

"Ngươi, các ngươi đến đây làm gì?"

Mợ Chu đương nhiên cũng hận Cố Tiểu Khê, nếu là trước kia, lúc này bà ta đã trực tiếp nhào tới đánh hắn cấu xé hắn.

Nhưng tầm mắt vừa rơi xuống trên người Thiệu Thanh Viễn, tất cả xúc động của bà ta đều xẹp xuống.

Người đàn ông của bà ta hiện tại còn đang bị giam ở từ đường Chu gia, nếu bà ta còn dám làm cái gì, một nhà bọn họ cũng đừng nghĩ có ngày tốt.

Cố Tiểu Khê nhìn bà ta một cái, nói: "Ta tìm Hồng Tiểu Ny."

"Ngươi tìm nàng làm gì?"

"Có việc."

Trong lòng mợ Chu oán hận, lại kiêng kỵ nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn, chỉ có thể không cam lòng chỉ chỉ một gian phòng bên cạnh: "Ở trong đó."

Cố Tiểu Khê nhìn căn phòng kia một cái, khóe miệng mím lại.

Đó chính là một nơi để các loại nông cụ, vốn xây cùng một chỗ với nhà xí, hiện giờ ở giữa dùng tường bùn đất cao ngang người ngăn cách.

Cố Tiểu Khê thở ra một hơi, vẫn sải bước đi về phía gian phòng kia.

Thiệu Thanh Viễn đứng ở trong sân không nhúc nhích, bởi vậy cho dù mợ Chu rất muốn nghe bọn họ nói cái gì trong phòng, cũng không dám.

Cố Tiểu Khê vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Hồng Tiểu Ny đang nằm trên giường.

Trong phòng bày rất nhiều loại nông cụ, chỉ còn trống một chỗ nhỏ, nơi đó kê hai cái ghế dài, phía trên đặt hai tấm ván gỗ, coi như là một cái giường.

Hồng Tiểu Ny đang nằm trên tấm ván gỗ này, sững sờ nhìn cái giỏ treo trên xà nhà trên đỉnh đầu.

Nhìn thấy Cố Tiểu Khê đi vào, nàng ta hơi sửng sốt một chút, lập tức vội vàng ngồi dậy.

Nhưng chân nàng ta bị gãy, nên đã trực tiếp rơi từ trên ván giường xuống.

Cố Tiểu Khê theo bản năng chạy tới đỡ nàng ta, chỉ là vừa đụng vào nàng ta lập tức nhớ tới ân oán của hai người bọn họ, mà nàng ta cũng không phải thê tử bệnh nặng trên giường cần mình chiếu cố.

Hắn vội vàng thu tay về, chỉ là không kịp, Hồng Tiểu Ny đã nắm lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi: "Tiểu Khê, sao chàng lại tới đây? Chàng muốn đưa ta đi có phải không? Chàng đưa ta đi đi, ta sai rồi, ta xin lỗi, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa. Sau này ta nhất định sẽ làm thê tử thật tốt, ta chiếu cố chàng, hầu hạ chàng, sinh con cho chàng có được không?"

Cố Tiểu Khê muốn đứng lên, chỉ là khí lực của Hồng Tiểu Ny lại lớn đến mức không thể thoát ra được.

Hắn vội vàng lấy hưu thư ra đưa cho nàng ta, nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta tới đưa hưu thư cho ngươi, về sau hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Hồng Tiểu Ny sửng sốt, Cố Tiểu Khê nhân cơ hội này nhanh chóng rút tay về, lập tức lùi lại hai bước.

Hồng Tiểu Ny không biết chữ, nhưng khi nghe được hai chữ hưu thư, sắc mặt nàng ta đột nhiên trở nên dữ tợn, một tay cầm lấy rồi xé nát.

"Cái gì mà hưu thư, không có, không có hưu thư.” Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tiểu Khê: "Chàng sẽ không bỏ ta đúng không? Trước đây chàng đối xử tốt với ta thật tốt, không nỡ để ta phải chịu một chút khổ sở, một chút mệt mỏi nào, ta nói bất cứ điều gì chàng cũng nghe theo đấy. Nhưng bây giờ, chân của ta đã gãy, chàng nhìn xem, ta rất thảm, Tiểu Khê, chàng không thể mặc kệ ta, chàng đưa ta đi, có được không, làm ơn.”

Cố Tiểu Khê nhìn mảnh giấy trên mặt đất, dừng một chút, nói: "Ngươi xé bức hưu thư này cũng vô dụng, còn một phong thư khác ta sẽ để lại gia tộc Chu gia."

Hồng Tiểu Ny đột nhiên im bặt, nàng ta không dám tin nhìn hắn, khóc nói: "Ta đã cầu xin chàng như vậy, chàng vẫn thờ ơ sao? Cố Tiểu Khê, chẳng lẽ chàng không nghe thấy người phụ nữ bên ngoài đã mắng ta như thế nào sao? Nếu ở lại đây, ta sẽ chết.”

Cố Tiểu Khê bình tĩnh nhìn nàng ta: "Tất cả những chuyện này, đều là do chính ngươi tự tìm."

“Nhưng, nhưng chàng đã đáp ứng cha ta, sẽ chiếu cố ta thật tốt, cha ta đã phó thác ta cho chàng mà, sao chàng có thể mặc kệ ta." Hồng Tiểu Ny khóc ròng. Giống như đang nắm lấy một cơ hội cuối cùng, nàng ta đã lôi cha mình ra.

Đúng, chỉ cần nói ra cha mình, Cố Tiểu Khê nhất định sẽ mềm lòng, đây chính là ân nhân cứu mạng của hắn.

"Hắn cứu ta một mạng, ngươi hại ta một mạng, đã trả hết."

“Không, không trả hết." Hồng Tiểu Ny khàn giọng kêu lên: "Ngươi còn sống, cha ta lại chết, làm sao có thể xem như trả hết?"

Cố Tiểu Khê thấy nàng ta đã điên cuồng, chậm rãi lắc đầu: "Nếu ngươi cho là vậy, ta cũng không có biện pháp. Sau này chờ ta chết, ta sẽ bồi tội cho cha ngươi là được."

Nói xong, hắn không nhìn Hồng Tiểu Ny nữa, xoay người rời đi.

Hồng Tiểu Ny luống cuống, vội vàng bò về phía trước vài bước: "Ngươi đừng đi, Cố Tiểu Khê ngươi đừng đi, ngươi đừng bỏ lại ta, ta sai rồi, ta sẽ sửa, đừng đi a..."

Cố Tiểu Khê không quay đầu lại, từ nay về sau, hắn và Hồng Tiểu Ny sẽ không liên quan gì nữa, cứ như vậy đi.

Giọng của Hồng Tiểu Ny rất thê lương, mọi người bên ngoài viện đều nghe được.

Thiệu Thanh Viễn thấy hắn đi ra, vẫn hơi thở ra một hơi: "Đi thôi."

Hai người sải bước rời khỏi viện Chu gia, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng mắng chửi của mợ Chu lần nữa vang lên: "Gào cái gì mà gào, khóc tang cái gì, cậu cả ngươi còn chưa chết..."

Phía sau lại nói cái gì đó, đã không liên quan đến bọn họ nữa.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Tiểu Khê trở về Cố gia, bắt đầu thương lượng chuyện Thường Nha Nha.

Cố Tiểu Khê nhất định muốn đến Thường gia cầu hôn trước, hiện giờ bên cạnh Thường Nha Nha không có thân nhân, chỉ là tình huống hiện tại của nàng có chút đặc thù, cho nên cầu hôn vẫn phải hỏi Thường tộc trưởng.

Cho nên buổi chiều hôm đó, một đoàn bốn người trực tiếp ngồi xe ngựa đi huyện thành mua lễ cầu hôn.

Bọn họ vừa đi, còn dọa Thường tộc trưởng giật nảy mình.

Đi thì đi, sao còn mang Thường Nha Nha đi làm gì? Chuyện này thật vất vả mới bình ổn, nếu như lại truyền ra chuyện Thường Nha Nha bỏ trốn, Thường gia cũng xong.

Cũng may có tộc lão khuyên hắn: "Căn nhà Cố gia kia vẫn còn, Cố Tiểu Khê muốn đi, chắc chắn phải bán đi, đoán chừng chỉ có việc tạm thời rời đi mà thôi, không cần gấp gáp."

“Có việc rời đi, mang theo Thường Nha Nha làm gì?"

Nhưng đến buổi tối, bốn người đều xuất hiện ở nhà Thường tộc trưởng.

Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha đều thay một bộ quần áo mới tinh.

Cố Tiểu Khê dùng tiền mình mua, dù sao tới cửa cầu hôn cũng không thể mặc bộ quần áo đầy mảnh vá.

Trong tay hắn còn mang theo không ít đồ, Thường tộc trưởng nhìn thấy kinh ngạc không thôi.

Cho đến khi nhìn thấy Thường Nha Nha có chút ngượng ngùng nhìn về phía Cố Tiểu Khê, đột nhiên phản ứng lại, lúc này mừng rỡ, vội vàng mời người vào.

Bình Luận (0)
Comment