Chương 680: Phu nhân của Nhiếp Thông
Nhưng Nhiếp gia cũng không phải thương hộ đơn thuần, bọn họ cũng có bối cảnh, có nhân mạch và có cả bạc nữa.
Mặc dù hiện giờ Nhiếp Thông chỉ là quan nhỏ chẳng đáng kể gì, nhưng những kẻ có đầu óc nhạy bén đều biết, tương lai nếu như Nhiếp Thông lập được công, đã có sẵn lý lịch, lại hoạt động thêm một chút, cũng có thể bước lên cao hơn.
Thế nên tiền đồ của Nhiếp Thông, cũng thấy được đấy.
Hiện tại, phủ đệ của Nhiếp Thông cách khá xa chỗ của Cố Vân Đông, so với căn nhà tam tiến của Cố Vân Đông thì Nhiếp phủ còn lớn hơn nữa.
Dù sao thì Nhiếp gia cũng có tiền, đã sớm mua sản nghiệp ở kinh thành rồi.
Lúc Cố Vân Đông dẫn theo Đồng Thủy Đào đứng trước cửa Nhiếp phủ, cũng đã qua buổi trưa.
Cố Vân Đông không có thiếp mời, chỉ có thể nói người gác cổng hỗ trợ truyền lời.
Người gác cổng có thái độ ôn tồn, nhìn Cố Vân Đông với vẻ mặt có lỗi nói: "Vị phu nhân này ngày khác lại đến đi, hôm nay quý phủ của chúng ta đang có việc, đại thiếu gia không tiếp khách."
Không tiếp khách?
Cố Vân Đông cân nhắc nên rời đi hay không, nhưng vừa nghĩ đến việc khoảng cách từ nhà mình đến Nhiếp gia xa như thế, đi một chuyến không dễ dàng, cho nên cô vẫn kiên trì gặp Nhiếp Thông trước rồi tính tiếp.
Cố Vân Đông lấy một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho người gác cổng: "Làm phiền ngươi đưa phong thư này cho đại thiếu gia nhà các ngươi, nói chúng ta là người đến từ quê quán của hắn - phủ Tuyên Hòa, phong thư này là người nhà của hắn nhờ ta chuyển cho hắn, xem xem hắn muốn gặp ta hay không."
Người gác cổng kia vừa nghe được người từ phủ Tuyên Hòa tới, lại còn mang theo thư nhà của Nhiếp gia, nụ cười trên mặt hắn lập tức chân thành hơn rất nhiều, lại càng cung kính hơn, lúc này người gác cổng gật đầu nói: "Vâng, thế thì phu nhân hãy chờ một chút, tiểu nhân lập tức trở lại ngay."
Nói xong, hắn cầm lá thư chạy nhanh vào trong.
Cố Vân Đông chỉ đợi khoảng nửa khắc, đã thấy người gác cổng chạy ra, đằng sau còn có Nhiếp Thông.
Hai năm không gặp, Nhiếp Thông vậy mà đen hơn không ít.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn ở cổng thành, tuy hắn mặc quần áo binh sĩ, nhưng khuôn mặt lại vô cùng non nớt, nhìn không giống binh sĩ, ngược lại càng giống mấy thư sinh trắng trẻo hơn.
Khi đó Cố Vân Đông còn cảm thán hắn thân sĩ lễ độ, làm việc không nhanh không chậm, có lễ nghi giáo dưỡng được bồi dưỡng tốt từ nhỏ.
Thế mà hiện giờ lại thay đổi rất nhiều, đi đường cũng bước lớn, cả người có cơ bắp rắn chắc hơn rất nhiều.
Trong mắt của Cố Vân Đông, Nhiếp Thông tựa như thay đổi thành một con người mới, trong mắt Nhiếp Thông, cảm giác đối với Cố Vân Đông sao lại không khác chứ.
Nhiếp Thông vẫn có ấn tượng sâu sắc với tiểu cô nương vừa thấp vừa nhỏ, vừa gầy vừa yếu, gió thổi là ngã nhưng bên ngoài lại đặc biệt cứng cỏi lúc trước.
Không ngờ hai năm không gặp, không nói đến việc xinh đẹp hơn, cũng đã trở thành cô vợ nhỏ nhà người ta rồi.
Rất nhanh, Nhiếp Thông đã bước đến trước mặt cô: "Cố muội tử."
Giọng nói quen thuộc, cảm giác xa lạ hai năm không gặp lập tức biến mất, Cố Vân Đông đột nhiên nở một nụ cười thật tươi: "Nhiếp đại thiếu gia, đã lâu không gặp."
Nhiếp Thông cười ha ha: "Sao còn gọi ta là Nhiếp đại thiếu gia thế?" Hắn lắc đầu, quay đầu nhìn lại không thấy Thiệu Thanh Viễn: "Phu quân của muội đâu rồi?"
"Chàng ấy có việc, chỉ có mình ta đến."
Nhiếp Thông nghe thế không hỏi tiếp, nhanh chóng tránh ra một chút: "Vào trước đi, vào trong rồi nói tiếp."
Cố Vân Đông dẫn Đồng Thủy Đào đi vào bên trong, Nhiếp phủ thật sự rất lớn, là nhà ngũ tiến rộng lớn, hạ nhân cũng nhiều.
Đi qua đoạn đường này, không ít người nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như tất cả đều vô cùng tò mò về nữ nhân được thiếu gia tự mình dẫn vào cửa.
Cố Vân Đông nhạy bén nhìn thấy một nha hoàn vội vã chạy về hậu viện.
Cố Vân Đông nghĩ hiện giờ Nhiếp Thông cũng là người đã cưới vợ rồi nên cô bèn hỏi: "Ta còn chưa gặp phu nhân của huynh đâu, tẩu ấy có ở nhà không, ta có cần đến gặp trước không?"
Cố Vân Đông cho rằng Nhiếp Thông chắc chắn sẽ rất sảng khoái đồng ý, không ngờ hắn vừa nghe hết câu đã hơi nhíu mày một chút.
Do dự một lát, Nhiếp Thông mới đáp: "Gặp cũng được, chỉ có điều. . ."
Hắn hơi khựng lại, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Chỉ có điều nàng ấy đang bệnh, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở hậu viện."
"Vậy ta càng nên đi gặp rồi."
Nhiếp Thông gật đầu: "Đi, ta dẫn muội đi."
Nói xong, hắn dẫn đường cho Cố Vân Đông đi về phía hậu viện, không bao lâu sau, đã dừng lại ở một sân nhỏ tên là An Hòa viện.
Cố Vân Đông liếc mắt đã thấy được nha hoàn vừa chạy đến đây lúc nãy, giờ phút này nha hoàn ấy đang đứng ở trong sân, hơi cúi đầu.
Hai người bước vào trong, Cố Vân Đông đứng ở nhà chính, Nhiếp Thông đi vào trước.
Có hạ nhân dâng trà cho Cố Vân Đông, cô ngồi ở bên ngoài chờ thời gian dần dần trôi qua.
Bên trong nội thất thỉnh thoảng truyền ra giọng nói nho nhỏ, hẳn là Nhiếp Thông đang nói thân phận của cô với phu nhân của hắn.
Chưa đầy một lúc, Nhiếp Thông bước ra.
"Cố muội tử, vào đi."
Nói xong, hắn dẫn cô tiến vào nội thất.
Trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng trong không khí, xem ra Nhiếp Thông nói không sai, phu nhân hắn đúng là đang bệnh.
Cố Vân Đông nhìn về phía đầu giường, nhìn thấy một nữ tử được đỡ ngồi dậy, trên trán quấn băng gạc, tựa vào đầu giường, mở to cặp mắt mông lung dè dặt cẩn thận nhìn cô.
Lúc Cố Vân Đông nhìn rõ dáng vẻ của nàng ấy, cả người cô đều ngơ ra.
Đây không phải là. . .
Nhị tiểu thư Nghiêm gia sao ? ? ? ?
Hôm qua khi Nhị tiểu thư Nghiêm gia bước xuống xe ngựa, Cố Vân Đông cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, nhưng Cố Vân Đông rất xác định, bản thân cô không nhận lầm.
Cố Vân Đông lại nhìn băng gạc quấn trên trán của nàng ấy, cô nghĩ đến tin tức hôm qua vừa nghe được, Thôi Lan đập đầu của Nghiêm nhị tiểu thư.
Cố Vân Đông lập tức không nói nên lời.
"Cố, Cố muội tử, sao, làm sao thế? Ta có chỗ nào không ổn sao?" Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.
Cố Vân Đông nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: "Không, không có gì không ổn." Rồi cô mỉm cười: "Lần đầu tiên thấy Nhiếp tẩu tử, nhất thời thất thần, tẩu thật xinh đẹp."
Nghiêm Nhã lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Ta thế này xấu vô cùng, Cố muội tử mới là mỹ nhân." Nói xong nàng ấy vội vươn tay chỉ chỉ: "Cố muội tử ngồi đi, ta thân thể không khỏe, không thể chiêu đãi muội, thật có lỗi."
Cố Vân Đông cười: "Là ta tùy tiện đến thăm, quấy rầy tẩu dưỡng bệnh, ta mới là người ngượng ngùng mới phải."
Nhiếp Thông cười ngắt đoạn đối thoại của hai người: "Được rồi, hai người cũng không cần khách sáo qua khách sáo lại, nghe không được tự nhiên."
Hắn quay đầu lại nói với Nghiêm Nhã: "Nàng nghỉ ngơi thật tốt trước, Cố muội tử mới đến kinh thành, ta nói vài việc với muội ấy. Chờ khi nào nàng khỏe hơn rồi, hai người lại hẹn ra ngoài ngắm hoa."
"Được." Nghiêm Nhã đồng ý.
Ngay sau đó, nha hoàn bên người nàng ấy lại đỡ nàng nằm xuống, chờ đến lúc Cố Vân Đông và Nhiếp Thông đi ra nội thất, nàng ấy mới mở mắt ra, nhìn về phía bóng lưng rời đi của bọn họ.
Nhiếp Thông dẫn Cố Vân Đông đi ra phòng khách, cho người dâng trà, rồi vừa cười vừa nói: "Ta đã đọc thư của biểu cô, lần này các ngươi đến kinh thành là muốn ở lâu sao? Tìm được nơi ở chưa? Nơi đây của ta có nhiều sân nhỏ, kỳ thật. . ."
Cố Vân Đông biết hắn muốn nói cái gì, vội vàng ngắt lời: "Chúng ta đã mua nhà rồi, ngay hẻm Hợp Thái bên cạnh."
"Hẻm Hợp Thái, thế cũng không gần ah."
Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng là có hơi xa, nhưng mà bên đó phù hợp. Đúng rồi, ta có thể hỏi một chút, trán của tẩu tử. . . Có phải do Thôi Lan làm không?"