Chương 71: Không Phải Ở Đây.
Cố Vân Đông nhìn người phụ nữ kia, nghĩ tới, đây không phải là thím thông gia đã từng thấy qua ở nhà Phương thị sao?
Hình như... Họ Ngô.
Lúc trước nghe Phương thị nói, gia đình cùng Trần Vũ Lan định thân xác thực là người trên thị trấn đấy.
Cố Vân Đông không thích Phương thị, đối với Ngô thẩm cảm nhận cũng bình thường thôi, bởi vậy cho dù nhận ra rồi, cô cũng xem như không biết, lướt qua hai người muốn đi.
Không nghĩ tới người gác cổng kia lại đột nhiên lên tiếng: "Cố tiểu cô nương, đây chính là phu nhân nhà chúng ta."
Hắn chỉ vào người phụ nữ khác bên cạnh Ngô thẩm nói ra: "Chuyện đến trường của đệ đệ ngươi, có thể nói với phu nhân nhà chúng ta."
Cố Vân Đông cười cười: "Không cần, chúng ta còn có việc, phải đi trước rồi."
Cô gật đầu với phu nhân của phu tử kia, sau đó dẫn cả nhà đi ra khỏi học đường Văn Mặc.
Phu nhân kia ngẩn người, hỏi người gác cổng: "Có chuyện gì?"
Người gác cổng liền chuyện các nàng đến nói, phu nhân nhíu nhíu mày, không nói gì.
Chỉ là lúc quay người, đã thấy Ngô thị vẫn nhìn bóng lưng Cố Vân Đông như có điều suy nghĩ, không khỏi kỳ quái nói: "Sao vậy, bà biết?"
Ngô thị hoàn hồn, cười nói: "Gặp qua một lần, là dân chạy nạn tới, ở lại thôn Vĩnh Phúc. Cả nhà này cũng không phải thứ gì tốt, nghe nói rất thích chiếm tiện nghi, còn có chút không biết phân biệt phải trái. Bà phải chú ý một chút, người như vậy nếu vào học đường nhà bà, nói không dễ nghe đấy, phu tử nhà bà chỉ sợ sẽ nghe theo lời nó."
Phu nhân kia có chút thay đổi sắc mặt, tính tình của lão gia nhà mình thế nào bà ta cũng biết, cổ hủ không biết biến báo, gặp phải người có tâm cơ chẳng phải sẽ chịu thiệt?
Nghĩ nghĩ, bà ta nói với người gác cửa: "Về sau cả nhà kia lại đến, cũng đừng để cho người vào. Học đường của chúng ta không phải là người nào cũng nhận, phẩm tính rất quan trọng."
"Đã biết."
Cố Vân Đông từ xa vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Ngô thị, chỉ là người mới gặp một lần, cũng không biết bà ta dò xét cái gì đấy.
Cô âm thầm lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng Cố Vân Thư cúi đầu cảm xúc sa sút, nhịn không được thò tay vuốt vuốt đầu thằng bé: "Làm sao vậy?"
"Đại tỷ." Cố Vân Thư mím môi, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, một hồi lâu mới quyết định nói: "Đệ, đệ không đi học."
Cố Vân Đông nhướng mày: "Vì cái gì?"
"Lời phu tử nói, đệ cũng nghe được rồi. Ông ấy, ông ấy không cho đệ tử xuống đất làm việc, nhưng nhà chúng ta chỉ có đệ là nam tử hán, đệ có trách nhiệm trọng đại, đệ phải xuống đất đấy, về sau công việc trong nhà đệ cũng muốn làm." Cố Vân Thư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói đặc biệt kiên định.
Cố Vân Đông ngẩn người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, cảm thấy tim cũng mềm nhũn.
Cô ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt thằng bé, vừa cười vừa nói: “Ừ, vậy chúng ta sẽ không học ở đây."
Cố Vân Thư gật gật đầu, còn có chút tự trách: "Đại tỷ, đệ biết đệ quá tùy hứng rồi, tỷ vì để cho đệ đến trường đã khổ cực như vậy, chẳng những cùng Ngưu Đản nghe ngóng không ít chuyện về học đường, vì thuận tiện đưa đón còn mua xe ngựa, còn ngàn dặm xa xôi tự mình chạy đến học đường để tìm phu tử, cuối cùng còn bị phu tử mắng cho một trận, đệ cô phụ lòng tốt của đại tỷ, đệ không tốt."
Cố Vân Đông, "..." Bảo bối, tuy biết đệ rất có khả năng giúp tỷ tìm các loại lý do cho những hàng động của tỷ, nhưng lần này không phải có chút hơi quá sao?
Chuyện cùng Ngưu Đản nghe ngóng học đường xác thực là vì đệ, mua xe ngựa thật sự chỉ là thuận tiện mà thôi ah, hơn nữa từ thôn Vĩnh Phúc đến trên huyện thành còn xa hơn ngàn dặm.
Cố Vân Đông có chút dở khóc dở cười, "Vân Thư, đại tỷ tán thành đệ không đến học ở học đường này, không phải vì đệ quá tùy hứng. Mà là đại tỷ cảm thấy, phu tử này quá mức cổ hủ, không cùng quan điểm với đại tỷ."
Cố Vân Thư nghiêng đầu "Dạ? ?" một tiếng.
"Trước kia cha đã từng nói qua, quá trình đọc sách, phải đi qua trùng trùng điệp điệp các cuộc thi mới có thể trở thành đồng sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ, mà mỗi một cuộc thi, đều phải ở trong một lều thi chật hẹp một ngày thậm chí là vài ngày. Trong hoàn cảnh này, đừng nói thư sinh tay trói gà không chặt, coi như là một tráng sĩ thân cường thể cường tráng cũng chưa chắc đã có thể kiên trì."
"Đệ nhìn bộ dạng phu tử, có phải là trắng tinh gầy yếu giống như gió thổi sẽ bay mất không? Những ý nghĩ này của ông ta căn bản chính là dạy hư học sinh, triều đình vào tháng năm hàng năm còn có ngày lễ gặt lúa, cổ vũ học sinh về nhà xuống đất gặt lúa, sao đến trong mắt phu tử kia, lại là học sinh không cần làm việc rồi hả?"
Cô cũng hoài nghi phu tử kia đến bây giờ còn là một tú tài, cũng là bởi vì thân thể không khoẻ nên không thể kiên trì ở trong trường thi được.
Hơn nữa phu tử này thể hiện như thể nếu ở cùng phụ nữ sẽ làm hoen ố sự trong sạch của ông ta vậy, quả thực cay mắt, ông ta cho mình là cái bánh thơm ngon sao?
Cô ngược lại cũng không thấy phu tử này là người không tốt, nghe ý tứ trong lời nói của ông ta, nếu trong nhà đệ tử quá khó khăn, ông ta sẽ trợ giúp đấy. Chỉ là không đồng quan điểm mà thôi, phải tìm một phu tử phù hợp a.
Cố Vân Thư cảm thấy đại tỷ nói hay còn có đạo lý: "Cho nên vị phu tử kia nói không đúng."
Cố Vân Đông véo mặt thằng bé: "Học đường Văn Mặc chúng ta sẽ không cân nhắc nữa, đi xem một học đường khác vậy."
Cố Vân Thư vốn chuẩn bị đi, nghe xong lời này lập tức phanh lại rồi: "Nhưng, không phải nói chỗ kia tiền học phí cho thầy giáo rất đắt sao?"
“Đây chỉ là mới nghe nói, đại tỷ cảm thấy, muốn đánh giá một học đường, phải tự mình đến xem một chút mới biết được.” Cũng giống như học đường Văn Mặc, trước kia nghe thôn trưởng thổi phồng ba hoa chích choè, chỗ nào cũng tốt, hôm nay gặp phu tử kia, mới cảm thấy tin vỉa hè quả nhiên rất đáng sợ.
Cố Vân Thư gật gật đầu, lúc này mới nhu thuận đi cùng cô.
Nhưng kết quả cũng vô cùng không như ý, Cố Vân Đông vừa mới cùng người gác cổng nói mấy câu, đối phương liền yêu cầu đưa một lượng bạc trước.
Về sau lại trùng hợp thấy một phu tử đi ra ngoài, cái bộ dạng khinh thường chẳng thèm liếc nhìn kia quả thực làm cho người ta muốn động thủ đánh hắn một cái. Phu tử kia thấy quần áo trên người bọn họ, còn nói người gác cổng đem bọn họ đuổi đi.
Loại học đường này, có miễn phí cô cũng không đến.
Cố Vân Đông cố gắng khắc chế mình mới không tiến lên đánh hắn, mang theo ba người đi nha.
Cố Vân Thư thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu: "Đệ đối với bọn họ quả thực quá thất vọng rồi."
Cố Vân Đông vốn còn nghẹn một hơi, nghe vậy liền nói đùa: "Tuổi còn nhỏ đã quan tâm thật nhiều, trên đời này cũng không chỉ có mấy phu tử như vậy, trên thị trấn không có, vậy thì đi lên huyện thành nha, đệ thất vọng cái gì?"
"Đi huyện thành?"
"Đúng." Lựa chọn Cố Vân Đông cân nhắc đầu tiên là thị trấn vì khoảng cách gần, qua lại thuận tiện. Cố Vân Thư tuổi còn nhỏ, chỉ học vỡ lòng trên thị trấn cũng không có vấn đề đấy, chờ thằng bé hơi lớn hơn một chút lại đi lên huyện thành cũng có thể.
Hôm nay xem ra, cô có lẽ nên tìm hiểu thêm về học đường ở huyện thành.
Cố Vân Thư buồn rầu, ở huyện thành tiền học phí cho thầy giáo, khẳng định rất đắt.
Hai người đều đang trầm tư, đi vài bước mới phát hiện sau lưng hình như thiếu đi hai người.
Mẹ cùng tiểu muội đâu rồi? ? ?