Chương 73: Mẹ con Phương thị Chấp Nhất.
Ah, đã tìm được.
Về kỹ thuật trồng cây ăn quả, còn có vấn đề cấu tạo và tính chất của đất đai thổ nhưỡng cùng vấn đề phòng hộ.
Hai quyển sách dày, Cố Vân Đông cảm thấy nếu xem hết cũng sẽ bước sang năm mới rồi.
Hơn nữa chỉ dựa vào hai quyển sách khẳng định không được, còn phải tìm người chuyên gieo trồng cây ăn quả nữa, cùng nhau thương lượng, thảo luận nha, vẫn có thể thử một lần đấy.
Bất quá cây ăn quả không thể trưởng thành trong một thời gian ngắn được, một năm là ngắn nhất.
Trước đó, cô chỉ có thể đi nơi khác để mua trái cây theo mùa.
Cố Vân Đông đem sách cho vào trong không gian, lần này đặc biệt tìm một chỗ để riêng miễn cho lần sau lại phải tìm.
Sau đó lại cầm túi lê kia đi ra ngoài, cô phải thí nghiệm một chút, nhìn xem có thị trường không.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, mới phát hiện đã rất muộn, Đổng Tú Lan cũng đã ở phòng bếp nấu cơm tối rồi.
Cô dừng một chút, xem ra chỉ có thể đợi ngày mai.
Cố Vân Đông dứt khoát chuẩn bị đồ đạc trước, cô tìm hai đoạn cây trúc ở trong sân, cầm đao bắt đầu gọt.
Chỉ một lát sau đã gọt thành mười đoạn nhỏ mảnh, Cố Vân Thư thấy được, liền chạy tới hỏi: "Đại tỷ, tỷ gọt tre làm gì?"
"Ngày mai đệ sẽ biết." Cố Vân Đông chẳng những nạo thân tre, còn nạo được rất nhiều khuôn, và có nhiều hình dạng khác nhau.
Lúc này đã làm cho Cố Vân Khả cùng tỷ đệ Tăng gia cũng tò mò cực kỳ, vây quanh ở bên người cô nhìn xem.
Đợi đến lúc Cố Vân Đông làm xong, liền phát hiện bên người có một vòng tiểu hài tử, kể cả... Dương thị.
Cô bật cười, đem đồ đạc thu vào: "Mọi người đứng đây làm gì? Thím đang ở phòng bếp bận việc, còn không đi hỗ trợ?"
Mấy tiểu hài tử lập tức giải tán.
Đợi ăn cơm tối xong, trời cũng đã tối hẳn.
Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy vẫn chưa trở về, Liễu An ngược lại đã từ huyện thành trở về rồi, chỉ là thần sắc mệt mỏi, bộ dạng rất khó chịu.
Cố Vân Đông đoán hắn khả năng đã bị mắng.
Hai mẹ con Phương thị lại hái thêm một ngày rau dại, không công mà lui.
Cố Vân Đông muốn cười, nhưng cô hiển nhiên đã đánh giá thấp sự chấp nhất của hai mẹ con này.
Sáng sớm ngày kế tiếp, lúc cô đi ra cửa đến xem tiến độ nhà mình, lần nữa lại thấy bọn họ ở chân núi.
Cố Vân Đông, "..."
Phùng Đại Năng ở bên cạnh cô, tinh thần sáng láng: "Chiếu theo tốc độ này, rất nhanh là có thể chuyển vào rồi, cháu lúc nào rảnh hãy đến nhà Lục thái gia bên kia nhờ ông ấy chọn một ngày tốt lành."
Ngày khởi công cũng là Lục thái gia chọn đấy, ông ấy xem như là người cao tuổi nhất trong thôn.
Cố Vân Đông vừa đi vào nhà, vừa gật đầu: "Căn nhà này có thể đào giếng không?"
"Hai ngày trước cháu nói với ta, ta đã tìm người đến xem qua rồi, tiền viện không được. Bất quá hậu viện ngược lại có một mạch nước, có thể đào, ta dẫn cháu đi xem?"
"Được."
Phùng Đại Năng mang cô đi hậu viện, bên kia có một chỗ dùng tấm ván gỗ vây quanh, đại khái là làm ký hiệu.
"Chính là chỗ này."
Cố Vân Đông nhìn nhìn vị trí, kỳ thật cũng không tốt lắm. Nhưng như vậy cũng tốt rồi, có miệng giếng cũng không cần phải đi múc nước, nấu cơm giặt giũ thuận tiện hơn không ít.
Xem xong, Cố Vân Đông liền trở về Tăng gia.
Trong sân không có người, mấy hài tử lại cùng Liễu An dắt ngựa đi rong rồi, Đổng thị ở phòng bếp nấu thuốc, thấy cô trở về, liền mang theo ấm sắc thuốc đi nhà bên cạnh trông Tăng Hổ.
Cố Vân Đông nghĩ đến đồ mình chuẩn bị ngày hôm qua, lập tức chạy về phòng, đem lê cùng thanh tre ra, trực tiếp vào phòng bếp.
Cô rửa sạch mấy trái lê, gọt sạch vỏ, cắt nhỏ thành từng miếng, lại dùng vải xô đem nước ép ra.
Đáng tiếc không có ép nước cơ, bằng không thì cũng không cần mệt mỏi như vậy.
Sau khi đem mấy quả lê ép kiệt nước, lọc thêm hai lần nữa cho đến khi không còn cặn, sau đó để sang một bên để sử dụng sau. Bắt đầu nhóm lửa, lấy ra đường phèn, đường mạch nha.
Cho nước lê và đường phèn vào nồi,sau khi đung sôi cho thêm một lượng đường mạch nha nhất định vào.
Nhiệt độ lúc này rất cao, trán Cố Vân Đông đã đổ mồ hôi, nhịn một chút, nhìn thấy ổn rồi, mới chậm rãi đổ vào trong khuôn đúc cô làm tối hôm qua.
Sợ dính sẽ không thể kéo ra, cô còn đặc biệt cho một lớp giấy dầu ở phía dưới khuôn đúc.
Lập tức lấy ra thanh trúc đã được cô vót nhỏ, không khác mấy so với que của một cây kẹo mút.
Mọi việc đã xong xuôi thì có tiếng ríu rít ồn ào từ ngoài cửa truyền đến.
Ngay sau đó, giọng sữa của Cố Vân Khả vang lên: "Thơm quá, thơm quá, đại tỷ đang làm đồ ăn."
Nói xong liền chạy về phía phòng bếp, rất nhanh liền thấy được mấy cái kẹo để trên bàn.
Tiểu cô nương hai mắt sáng ngời: "Đại tỷ, đây là cái gì?"
"Kẹp hoa quả." Cố Vân Đông cười nói, ngăn cô bé lại: "Vẫn chưa thể ăn, phải đợi cho đến khi nó nguội và đông đặc lại. "
Kỳ thật tốt nhất là để trong tủ lạnh ướp lạnh mấy giờ, chỉ là điều kiện không cho phép. Chẳng qua hiện nay nhiệt độ thấp, cũng không cần đợi quá lâu.
Cố Vân Khả rì rầm trong miệng, tròn mắt nhìn: "Muội sẽ giúp đại tỷ nhìn."
"Được, vậy muội trông a." Tiểu cô nương muốn tự làm khổ, Cố Vân Đông không còn biện pháp nào.
Nhưng co bé rất nghe lời, nói chưa thể ăn con bé liền không ăn, điểm ấy Cố Vân Đông rất yên tâm.
Không đầy một lát, mấy hài tử khác cũng vào rồi, đến Liễu An cũng vừa hít mũi vừa đi về phía phòng bếp: "Hương vị gì vậy? Mùi thật ngọt."
"Kẹo đường." Cố Vân Khả nói, thấy Liễu An thò tay muốn lấy, lập tức trừng mắt tức giận nhìn hắn: "Đại tỷ nói, chưa thể ăn."
"Ta chỉ nhìn xem." Liễu An giải thích.
Tiểu cô nương chống nạnh: "Ngươi tay chân vụng về, không thể đụng vào."
Liễu An cảm giác bị tiểu nha đầu kỳ thị rồi, còn muốn giải thích vài câu, Cố Vân Thư cùng tỷ đệ Tăng gia đã đứng bên cạnh tiểu cô nương, cùng nhau phòng bị hắn rồi.
Liễu An: "..." Hắn tốt xấu gì cũng là tên sai vặt của thiếu gia Liễu phủ, sao mà giống như hắn chưa thấy qua các mặt của xã hội vậy.
Cố Vân Đông đã đi ra khỏi phòng bếp, cô cởi tạp dề và đến nhà Lục thái gia.
Vừa vặn hôm nay rảnh, trước cứ chọn ngày đã, ngày mai cô còn phải đến trong huyện một chuyến.
Lục thái gia gia cách nhà trưởng thôn không xa, ông ấy hiện tại đã bảy mươi tám tuổi.
Tất cả mọi người nói Lục thái gia là người có phúc khí, trong nhà con trai con gái hiếu thuận, ông ấy ở trong thôn cũng đức cao vọng trọng đấy, rất được người ta tôn kính.
Lục thái gia biết bọn họ hiện tại ở trong nhà người khác bất tiện, sốt ruột muốn chuyển vào nhà mới, bởi vậy lúc chọn thời gian, tận lực chọn ngày gần nhất.
Cố Vân Đông cầm thời gian nói cảm ơn, để lại cho Lục thái gia một túi bánh ngọt mềm, lúc này mới tâm tình sung sướng ra cửa.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, liền thấy hai mẹ con Phương thị đang đi về nhà mình, bên cạnh còn có Chu thị vẻ mặt rất xấu hổ.
Cố Vân Đông tai thính mắt tinh, ngầm trộm nghe thấy giọng nói bất mãn của Chu thị: "Trong nhà không phải là không có đồ ăn, các ngươi cho dù muốn ăn rau dại một người đi là được rồi, cả ngày loanh quanh chân núi làm gì? Gà nhà các ngươi gà đã chạy hết rồi, heo cũng đói bụng đến kêu ầm ỹ. Sao vậy, không muốn sống nữa hả?"
Cố Vân Đông nín cười, đi nhanh về nhà.
Không nghĩ tới cô mới vừa đến trước cửa nhà, đã nghe thấy giọng nói khoa trương của Liễu Duy.
Ồ? Hai mẹ con Phương thị này vận khí cũng thật tốt, lúc này mới vừa đi, Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy đã trở lại rồi?