Chương 87: Tiệc Rượu.
Cố Vân Đông sao có thể không nhìn ra từ lúc Cố Tiên Nhi trở về ánh mắt của Tiền ma ma đã trở nên không có ý tốt, cô quay đầu nói với những người khác: "Tất cả mọi người đến chúc mừng nhà ta mới xây xong, đưa lễ vật gì ta cũng rất thích."
Một số thôn dân bị lễ vật của Bành gia làm cho chấn động đang thẫn thờ đã hồi phục lại, lập tức cười.
Phùng Đại Năng nghĩ, trách không được thôn trưởng nói nha đầu này nói chuyện luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Tiền ma ma có chút cứng ngắc, Cố Vân Đông cười nói: "Hôm nay nhiều người, ta loay hoay chân không chạm đất, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn xin hãy thông cảm, ma ma cứ tự nhiên."
Tiền ma ma tươi cười gật gật đầu, thấy Cố Vân Đông đi sang bàn khác rồi, mới lần nữa ngồi xuống hỏi Cố Tiên Nhi: "Không phải ngươi nói nàng ta là đường tỷ của ngươi sao? Nhưng nàng ta nói chuyện một chút cũng không giống là người nông thôn."
Cố Tiên Nhi có chút cắn cắn môi: "Đại bá ta khi còn bé đã từng được đọc sách, đường tỷ cũng theo đại bá nhận biết mấy chữ."
Hoá ra là như vậy, trách không được lại nói chuyện kiểu cách như vậy, như sợ người khác không biết mình có thể nói mấy câu thành ngữ vậy, thật sự là càng thiếu cái gì lại càng muốn khoe khoang cái đó.
Lúc này tất cả mọi người đã ngồi xuống, Thiệu Thanh Viễn ngồi cách bàn của Tiền ma ma này bàn không xa, Liễu Duy quen biết hắn, tất nhiên ngồi cùng một bàn.
Lục thái gia cùng thôn trưởng là người có bối phận lớn nhất cũng cực kỳ có uy vọng trong thôn, đối với Liễu Duy là khách quý đến từ huyện thành, tất nhiên cũng muốn đi cùng đấy, bởi vậy cũng ngồi ở một bàn này.
Những người khác ngược lại cũng muốn ngồi, nhất là hai mẹ con Phương thị, mấy lần đều muốn đến chào hỏi Liễu Duy, nhưng thấy Thiệu Thanh Viễn ở đó lại không dám.
Bởi vậy bàn này lại thanh tĩnh hơn rất nhiều, Trần Lương cùng Lục thái gia đối với Thiệu Thanh Viễn coi như khá thân thiện, lúc ăn cơm thỉnh thoảng còn trò chuyện với hắn.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên,
Đồ ăn bên trên vô cùng nhanh, hầu hết đều là món mặn, người dân trong thôn cũng chẳng quan tâm đến Liễu gia hay Bành gia gì nữa, cả đám đều mặt mày hồng hào duỗi đũa kẹp thịt.
Tiền ma ma mang theo hai nha hoàn, cùng mẹ con Phương thị ngồi cùng một bàn.
Kỳ thật bà ta đưa xong lễ đã có thể đi rồi, nhưng sau khi nghe Cố Tiên Nhi nói bà ta không thể không ngồi thêm một lúc.
Khi đĩa thịt lần đầu tiên được dọn lên, bà ta vốn muốn động đũa đấy, nhưng chưa kịp làm gì thì những người cùng bàn khác đã bắt đầu điên cuồng đoạt đồ ăn rồi.
Chiếc đũa của Tiền ma ma dừng lại giữa không trung, duỗi về phía trước cũng không được, thu trở về cũng không xong.
Cố Tiên Nhi bên cạnh bà ta đang ăn ngon lành, nàng ta ở Bành gia là nha hoàn thô sử, tuy không giống lúc chạy nạn ăn cũng không có mà ăn, nhưng đến giờ ăn cơm cũng phải tranh cướp đấy, nàng ta không có bối cảnh chỉ có thể nhịn, cuối cùng chỉ có thể ăn đồ thừa còn lại.
Hiện tại có đồ ăn ngon trước mặt, Cố Tiên Nhi đâu thể buông tha.
Nhưng Tiền ma ma lại không thể ở lại lâu hơn được nữa, giữa bữa ăn đã cùng Cố Vân Đông cáo từ.
Cố Tiên Nhi không nỡ đi, thực sự không có biện pháp, dùng sức nhét vào trong miệng hai miếng thịt, lúc này mới lau miệng đứng dậy.
"Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta nói với chủ nhà một tiếng." Bà ta vốn muốn mang Cố Tiên Nhi cùng đi, nhưng trải qua hơn nửa ngày cũng coi như đã nhìn ra, hai tỷ muội Cố Vân Đông này quan hệ không tốt lắm, nếu không sao lại không thèm nói một lời với Cố Tiên Nhi?
Cố Tiên Nhi cùng một tiểu nha hoàn khác chỉ có thể đi ra ngoài..., tiểu nha đầu kia lại vội vã đi nhà xí, bỏ mặc Cố Tiên Nhi một mình đứng ở cửa ra vào.
Cố Tiên Nhi âm thầm xùy lạnh một tiếng: “Người lười đi tiểu nhiều.” Vừa nói, vừa xoa tay, thật sự rất lạnh.
Trên người nàng ta không có nổi hai bộ quần áo, Cố Vân Đông lại có thể sống tốt như vậy, ngẫm lại thật không công bằng.
"Ngươi là đường muội của Cố Vân Đông?"
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói lạ lẫm.
Cố Tiên Nhi quay đầu lại, liền thấy một cô gái lớn hơn mình một chút đứng ở đó.
Cô ta liếc mắt đánh giá: "Ngươi là ai?"
"Ta là Trần Vũ Lan, ngươi có muốn biết chuyện của Cố Vân Đông không? Ta có thể nói cho ngươi biết nha." Trần Vũ Lan cùng các nàng ngồi cùng bàn, trước đó đã lặng lẽ nghe được đối thoại của nàng ta cùng Tiền ma ma.
Trần Vũ Lan cũng khá bất ngờ, không nghĩ tới hai người này lại là đường tỷ muội.
Cố Tiên Nhi híp mắt dò xét Trần Vũ Lan, người này cùng Cố Vân Đông có cừu oán?
Nàng ta đã nói, nhìn cái bản mặt xui xẻo kia của Cố Vân Đông, khẳng định đã đắc tội không ít người, xem đi, đây không phải là một người sao?
Tiền ma ma cùng một nha đầu khác còn chưa tới, Cố Tiên Nhi nhìn xung quanh một chút, nói với Trần Vũ Lan: "Chúng ta sang bên kia nói chuyện."
Hai người đi lên phía trước, cách nhà hơn 20 mét mới dừng lại.
Cố Tiên Nhi xác thực muốn biết sau khi Cố Vân Đông đến thôn Vĩnh Phúc đã xảy ra chuyện gì, càng muốn biết nàng lấy bạc ở đâu ra.
Trần Vũ Lan ngược lại nói rất nhanh, từ chuyện ngày đầu tiên cô đến đã thuê xe ngựa như mấy nhà giàu có, đến chuyện thuê phòng ở nhà bọn họ, sau đó lại đắc tội với mấy tên trộm cướp trong thôn bị nhà họ đuổi đến Tăng gia ở, đem những chuyện mình biết nói ra một lần.
Cố Tiên Nhi nghe được lại cau chặt lông mày, nói nhiều như vậy toàn bộ đều là nói nhảm, cũng không nói được Cố Vân Đông đến cùng tại sao lại có bạc.
Nàng ta nghe đến phiền chán, lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, tiến đến nói nhỏ bên tai Trần Vũ Lan hai câu.
Mắt Trần Vũ Lan sáng ngời, liên tiếp gật đầu: "Được, ta biết phải làm sao rồi."
Cố Tiên Nhi còn muốn nói tiếp, ngoài cửa lớn Cố gia đã truyền đến tiếng gọi không kiên nhẫn của Tiền ma ma: "Cố Tiên Nhi, Cố Tiên Nhi ngươi đâu rồi?" Nha đầu thối, chạy đi chỗ nào chết rồi.
Cố Tiên Nhi vẫn sợ Tiền ma ma đấy, không cùng Trần Vũ Lan nói chuyện nữa, nhanh chóng chạy đi.
Tiền ma ma bất mãn hung hăng trừng mắt liếc nàng ta, lúc này mới mang theo các nàng ra ngoài xe ngựa, đi ra khỏi thôn Vĩnh Phúc.
Cố gia bên này vẫn tiếp tục náo nhiệt, Cố Vân Đông thật sự hào phóng, đồ ăn không nói, đồ ăn vặt cũng không ít.
Mọi người ăn uống no đủ cũng có chút không nỡ đi, nếu không phải thôn trưởng nói mọi người giải tán, những người này còn ngồi ở trong sân ăn hạt dưa nói chuyện phiếm đây này.
Có mấy người phụ nữ trong thôn ở lại giúp đỡ thu dọn bát đũa, vợ chồng Thạch gia cũng ở lại.
Hai người bọn họ từ trước đến nay đều là người trung thực, ngày hôm nay ăn cơm ngon của người ta, nên cũng muốn giúp đỡ làm việc.
Vừa vặn, Cố Vân Đông cũng có chuyện muốn nói với bọn họ nên cũng không ngăn cản.
Đợi khách nhân dần về hết, cô đang định tìm vợ chồng Thạch gia nói chuyện thì Cố Vân Thư đã chạy tới, tiến đến bên tai cô thần thần bí bí nói: "Đại tỷ, Liễu ca ca tìm tỷ."
Liễu Duy?
Cố Vân Đông nghĩ đến Tần Văn Tranh, con ngươi sáng ngời, chẳng lẽ đã có tin tức hắn trở về?
Liễu Duy đang ở bên giếng nước sau hậu viện đợi cô, lúc Cố Vân Đông đi qua, hắn đang một bên nắm tóc một bên đi tới đi lui, có vẻ rất lo lắng.
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Chuyện gì mà có thể làm cho Liễu thiếu gia hận không thể đem đầu kéo xuống vậy?"
Liễu Duy quay đầu: "Ài ài ài, ngươi đã đến rồi, ta bên này có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
Hắn cũng chờ một ngày, sốt ruột chịu đựng đến khi bữa tiệc kết thúc mới tìm cô đấy.
"Chuyện gì, ngươi nói."
"Lần này ta bị ngươi hại chết rồi." Liễu Duy lại trừng mắt liếc cô.