Chương 89: Ngươi Là Người Của Ta.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị Thiệu Thanh Viễn ngăn cản.
Liễu Duy trừng tròng mắt: "Thiệu Thanh Viễn ngươi làm cái gì vậy?" Nói xong đem bình giấu sau lưng, sợ sẽ bị Thiệu Thanh Viễn cướp đi.
Nhưng hắn đề phòng được Thiệu Thanh Viễn, lại không thể để ý đến Cố Vân Đông.
Chiếc bình giấu sau lưng lập tức bị cô lấy lại, Cố Vân Đông thở phào một hơi.
May mà động tác của Thiệu Thanh Viễn khá nhanh, Liễu Duy này là đồ gà mờ, cô còn chưa nói xong đã muốn ồn ào khắp nơi, thật sự ngứa tay muốn đánh cho hắn một trận.
Liễu Duy vươn tay: "Trả lại cho ta."
"Cái gì gọi là trả lại cho ngươi, đây là đồ của ta! !" Người này có thể có chút tự mình hiểu lấy không hả?
Liễu Duy lập tức ủ rũ, nhưng rất nhanh lại có tinh thần sáng láng mà mở miệng: "Vậy ngươi bán cho ta, một bình bao nhiêu tiền?"
Cố Vân Đông liếc mắt: "Đường cát trắng này là ta tinh luyện ra đấy, nhưng ta chỉ có một bình này."
Liễu Duy sững sờ: "Cái này, làm ra rất khó sao?" Ân, nghĩ cũng biết chắc chắn là phi thường phi thường khó, hắn coi như cũng có chút kiến thức, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại đường cát nào trắng tinh khiết lại còn ngọt như vậy.
Nói như vậy, Cố nha đầu quả thực chính là một thiên tài.
Hơn nữa hiện tại chỉ có một bình đường trắng, hiếm có như vậy, chắc chắn sẽ rất đắt đúng không? Liễu Duy trong lòng tính toán tiền riêng của mình, cũng không biết có đủ hay không.
Nhưng không chờ hắn xong, đã thấy Cố Vân Đông lắc đầu: "Ngược lại cũng không phải rất khó."
"À?"
Cố Vân Đông nói: "Mười ngày qua ta luôn cố gắng hoàn thiện quá trình tinh chế đường, trước đó còn chưa quen tay, thực sự đã tinh luyện được không ít đường trắng, nhưng hài lòng nhất chỉ có một bình như vậy."
Trước khi tận thế cô biết quá trình cùng phương pháp tinh luyện đường cát trắng, cũng đã từng thực hành. Nhưng lúc đó có sư phụ chuyên nghiệp đứng bên cạnh chỉ đạo từng bước, mà công cụ đều có sẵn.
Hôm nay tự mình làm, bất kể là mía ngọt hay là những thứ khác, đều phải chuẩn bị một lần nữa.
Cũng thẳng đến khi tự mình động thủ, cô mới phát hiện, có một số công đoạn nhỏ cô đã quên mất rồi, cho nên phải thí nghiệm liên tục mấy lần. Còn có một số công đoạn cũng không đơn giản như vậy, chỉ hơi chút không chú ý, đường tinh luyện ra sẽ hoàn toàn khác với đường hiện tại.
Nhưng cũng may, trải qua mười ngày này, cô coi như đã quen tay hay việc, đã không có vấn đề gì lớn rồi.
Liễu Duy nghe hiểu rồi, mắt cũng bắt đầu tỏa sáng: "Ngươi cũng nói không có vấn đề rồi, vậy bình đường cát này có thể cho ta a."
"Còn chưa được."
"Vì sao?"
"Hiện tại chỉ có một bình còn quá ít, lúc trước ở tiệm tạp hóa ta đã nói hai mươi cân, chẳng lẽ ngươi không muốn đem hai mươi cân đường đưa đến trước mặt tên họ Đào kia sao? Hơn nữa, ngươi cảm thấy, bây giờ ngươi cầm đường trắng đi ra ngoài, có bao nhiêu người sẽ nhớ thương cách điều chế này, tới tìm ta gây chuyện?"
Liễu Duy sững sờ, Thiệu Thanh Viễn cũng nhíu mày.
Mỗi một chuyện sau đó, xác thực đều là chuyện phiền phức.
Đến lúc đó chỉ sợ Đào gia chính là người đầu tiên có tâm tư này.
Liễu Duy lại nhịn không được bắt đầu kéo tóc: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Tìm chỗ dựa." Hiện tại lại không có độc quyền, bất quá cho dù có độc quyền, đụng phải người có quyền có thế cũng vô dụng.
Cố Vân Đông đã nhận được một bài học từ Bành Trọng Phi rồi, nhìn tên kia trắng trợn lấy bản vẽ của cô làm của riêng, vậy những người khác nhìn thấy được lợi ích cực lớn từ cách điều chế đường trắng này, cũng sẽ không từ thủ đoạn.
Liễu Duy đồng ý gật đầu, con ngươi lập tức sáng ngời: "Có Liễu gia làm chỗ dựa cho ngươi ah, hiện tại mọi người ở huyện thành đều nghĩ ngươi là người của ta."
Thiệu Thanh Viễn mạnh mẽ nhìn về phía hắn, cái gì gọi là người của hắn?
Thiệu Thanh Viễn trực tiếp phủ định: "Không đủ."
Liễu Duy cứng cổ, muốn phản bác, nhưng Cố Vân Đông cũng đồng ý: "Đúng là không đủ."
"Vậy ngươi muốn tìm ai?" Liễu Duy không phục, Liễu gia bọn hắn ở huyện thành cũng được cho là số một số hai đấy? Hơn nữa sau lưng Liễu gia cũng có người.
Cố Vân Đông nói: "Ngươi lần trước nói, hoàng thượng có ý để cho Tần Văn Tranh về triều, tin tức này chuẩn xác không?"
"Đương nhiên chuẩn..." Hắn sững sờ, nheo lại mắt hỏi: "Ngươi muốn Tần Văn Tranh làm chỗ dựa?"
Chuyện này, chuyện này, Tần Văn Tranh xác thực rất thích hợp để chọn lựa...
Nhưng là, "Hắn sẽ đáp ứng sao? Kỳ thật Liễu gia chúng ta cũng không tệ, ngươi còn có thể cùng nhà ta hợp tác, nhà ta có đường có nhân mạch, đường trắng này của ngươi khẳng định bán chạy vô cùng."
Đứa nhỏ ham chơi này, cuối cùng cũng nghĩ đến gia đình mà kéo về một mối làm ăn rồi.
Đường cát trắng này là loại mới ra, giá cả rất đắt đỏ. Mà Liễu gia hiện tại cũng đã muốn ra khỏi huyện thành để hướng tới phủ thành rồi, đường cát trắng này tới thật đúng lúc.
"Ngươi lần trước nói, Tần Văn Tranh đi ra ngoài, nhiều ngày như vậy, hắn đã trở lại huyện thành chưa?" Cố Vân Đông không quá muốn tìm Liễu gia còn có một nguyên nhân, chính là Liễu gia cũng làm kinh doanh đấy.
Làm kinh doanh nha, sau này hợp tác có thể, ngô ra ngô khoai ra khoai. Nói rõ ràng mọi chuyện là được rồi.
Mà khi là chỗ dựa..., cô sẽ không thể chiếm được một chút ưu thế nào, chỉ có thể là Liễu gia nói cái gì sẽ chính là cái đó.
Nhưng Tần Văn Tranh là quan, cô phân cho hắn một khoản lợi nhuận nhất định, hắn lại làm ô dù cho cô, theo như nhu cầu nha.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải gặp Tần Văn Tranh trước, nhìn xem hắn có phải như lời đồn trong truyền thuyết không.
Liễu Duy vẫn không cam lòng: "Tần Văn Tranh luôn tập trung tinh thần vì nước vì dân, hắn không thể làm chỗ dựa cho ngươi đấy."
"Tinh luyện ra đường trắng tinh khiết như vậy, coi như cũng là một bước tiến lớn cho sự phát triển của đất nước, chẳng lẽ còn không tính là vì nước vì dân?"
"Vậy nếu hắn muốn ngươi đem bí phương trực tiếp cống hiến cho triều đình thì sao?"
"Nếu như hắn đưa ra điều kiện đủ để ta động tâm, cũng không phải là không thể được ah." Cố Vân Đông cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua sẽ giữ chặt công thức này trong tay.
Liễu Duy không cách nào phản bác, lẩm bẩm thì thầm nói: "Tần đại ca trở về rồi."
Nói xong lại nhìn cái bình trong tay cô, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Cái này thật sự không thể cho ta?"
"Một chút như vậy đã không nhịn được sao? Cho ta thêm mười ngày nữa, ta cho ngươi hai mươi cân."
"Tốt, được rồi." Nhẫn mười ngày, thật là khó.
Cố Vân Đông nói: "Kỳ thật a, ngươi có thể lợi dụng mười ngày này, để cho tên họ Đào kia lại đến trước mặt ngươi dương oai, sau đó thừa cơ đem tiền đặt cược tăng lớn, đến lúc đó..."
Liễu Duy nhìn về phía Cố Vân Đông, nha đầu này, hoá ra lại âm hiểm như vậy sao?
Bất quá, hắn thích.
"Ha ha ha, ngươi quá thông minh, ngươi nói đúng, lần này ta sẽ để cho tên tiểu tử họ Đào kia cầm đá nện chân mình, để cho hắn đổ máu một trận."
Liễu Duy nói xong quay người bỏ chạy: "Liễu An, chúng ta trở về."
Liễu An vội vàng lên tiếng đuổi kịp.
Cố Vân Đông nhìn hắn chạy đi như một cơn gió, nhịn không được quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi nói xem hắn ngu như vậy, ta có thể bị ảnh hưởng gì không?"
"Về sau bớt tiếp xúc là được."
Cố Vân Đông gật đầu, chỉ là ngay sau đó, bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Không xong, ta quên nói với hắn việc này phải giữ bí mật, tạm thời cũng không thể nói cho người Liễu gia."