Chương 934: Các ngươi đang nói nhảm nhưng ta không có bằng chứng
Đại Lực nhanh chóng tới gần bọn họ, trong tay cầm một cái túi vải nhỏ, nói: "Tìm được rồi."
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Tìm được ở đâu?”
"Phía sau tủ sách thư phòng có một ngăn ngầm nhỏ, ta đẩy tủ sách thì nó ra lật ra."
Cố Vân Đông giơ ngón tay cái lên: "Nơi bí ẩn như vậy mà ngươi cũng có thể tìm được.”
Khóe miệng Đại Lực giật giật, hắn tốt xấu gì cũng là ám vệ, làm việc lâu như vậy, chút bản lĩnh này đương nhiên phải có rồi.
Bình thường những người làm quan thì thường trên tay không sạch sẽ, ai mà không cất giấu một chút bí mật gì đó.
Khoảng thời gian hắn ở Bình Nam Hầu phủ, dường như đã tìm hết thư phòng của Bình Nam Hầu một lần. Nhưng Bình Nam Hầu không làm việc theo lẽ thường, hắn ta vậy mà không để chứng cứ phạm tội ở bên người, lúc này mới dẫn đến nhiệm vụ của hắn thất bại.
Thiệu Thanh Viễn nói: "Nếu đã tìm được, vậy chúng ta nên mau chóng rời đi thôi.”
"Được, đi." Cố Vân Đông vứt hòn đá đè dưới bệ cửa sổ đi.
Ba người tránh đi hạ nhân đang tuần tra, lặng yên không một tiếng động rời khỏi hậu viện huyện nha.
Dọc theo đường đi tiếng bước chân cũng rất nhẹ nhàng, rất nhanh đã trở lại Dương gia.
Ba người trèo tường vào, sau khi vào phòng Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, Đại Lực mới mở túi vải ra.
Bên trong là thư và tín vật lui tới của Mao huyện lệnh và Bình Nam Hầu. MAyy dich
Cố Vân Đông mở ra xem, không khỏi nhíu mày.
Mao huyện lệnh này cũng không có bao nhiêu thế lực, từ trong thư qua lại của hắn có thể nhìn ra, Bình Nam Hầu không quá coi trọng hắn. Nhưng nội dung thư đột nhiên thân thiết hơn vài phần vào mấy tháng trước, trong lời nói có lộ ra ý tứ, hình như muốn đề cử Mao huyện lệnh đi lên một chút, điều đến nơi khác.
Mà mấy thứ này, cũng đủ chứng minh Mao huyện lệnh và Bình Nam Hầu có cấu kết.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, buộc túi vải trên bàn lại, nhét vào trong ngực Đại Lực, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Đại Lực, trịnh trọng nói: "Mấy thứ này, cứ giao cho ngươi, ngươi mau chóng liên lạc với Vương gia nhà ngươi để hắn phái người bắt Mao huyện lệnh này. Chúng ta chỉ có thể giúp đến đây thôi.”
Khóe miệng Đại Lực co giật một chút: "Các ngài mặc kệ sao?”
"Chúng ta còn có việc khác phải làm."
"Chuyện gì?"
Cố Vân Đông vẻ mặt nghiêm túc bi thương nói: "Chúng ta vừa rồi ở ngoài cửa sổ Mao huyện lệnh nghe được một việc rất quan trọng, chúng ta hoài nghi, mười lăm năm trước Nhâm huyện lệnh bị hãm hại. Chúng ta phải tìm chứng cớ để lật án cho hắn, Đại Lực ngươi cũng biết, Nhâm huyện lệnh này là ông ngoại của biểu ca ta, biểu ca ta muốn thi khoa cử, những chuyện này đối với hắn vẫn rất có ảnh hưởng.”
Cố Vân Đông cũng không phải là đang nói dối, nếu Nhâm huyện lệnh thật sự có chứng cớ xác thực mà bị chém đầu, vậy Thường thị cũng không cần sợ hãi nếu phải lật án.
Ngay cả Mao huyện lệnh cũng nói qua, mười lăm năm trôi qua rồi thì cái gì cũng không tra được.
Cố Vân Đông cảm thấy, vị Nhâm huyện lệnh này có lẽ cũng không vô tội, nhưng tội không đến mức phải chết.
Có thể tra ra được là tốt nhất, tra không được thì chỉ có thể giao chuyện này cho Dương Hạc đến khi hắn có năng lực rồi làm. Dù sao Cố Vân Đông ở huyện An Nghi này không lâu, thật sự không có quá nhiều thời gian đi điều tra chuyện mười mấy năm trước.
Nhâm huyện lệnh nói cho cùng cũng không có quan hệ gì với cô. Chỉ là trong mối quan hệ thân thích, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ mà thôi.
Đại Lực nhìn biểu tình nghiêm túc của hai người, có một loại cảm giác ‘các ngài đang nói bậy nhưng ta lại không có chứng cớ’.
Hắn cúi đầu nhìn túi vải trong tay, một lúc lâu sau rốt cuộc gian nan gật đầu một cái: "Ta biết rồi, ta lập tức liên lạc với Vương gia.” MAyy dich
Cố Vân Đông nhướng mày, quả nhiên Đại Lực có cách đặc thù có thể nhanh chóng liên lạc với Dịch Tử Lam.
Đại Lực cầm túi vải đi rồi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mới nghỉ ngơi.
Bởi vì đêm đó ngủ quá muộn, ngày hôm sau khi thức dậy đã bỏ lỡ bữa sáng.
Hai người đi ra ngoài cửa phòng, chỉ cảm thấy trong sân im ắng, lắng nghe một lát, mới nghe được động tĩnh rất nhỏ từ phòng bếp bên kia.
Cố Vân Đông đi vào phòng bếp, nhìn thấy Dương Chí Phúc đang nhổ lông gà bên kia, cùng với Khả Khả và tiểu quận chúa đang giúp đỡ.
Con gà này là Dương gia nuôi, thịt và rau hôm qua đều do mấy người Cố Vân Đông mang tới, cho nên con gà này cũng để lại hôm nay giết.
Ngoại trừ ba người bọn họ ra, trong nhà không có ai.
Lúc Dương Chí Phúc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy cô, cười mở miệng nói: "Đông Đông dậy rồi à? Trên bếp có cháo và bánh bao, cháu và Thanh Viễn ăn điểm tâm trước đi.”
"Dạ." Cố Vân Đông vừa đi về phía bếp, vừa hỏi: "Sao lại không thấy những người khác? Cha cháu, bọn họ đâu rồi?”
“Cha cháu và Thiệu Vũ đi đến khách điếm tìm cha mẹ Thanh Viễn, nói là còn có đồ ở trong khách điếm, trước tiên cần lấy về. Mẹ cháu thì cùng bà ngoại đi chợ mua đồ ăn, Vân Thư nói muốn bảo vệ cho bọn họ, nên cũng đi theo. Nha đầu Thủy Đào cũng lo lắng, cho nên bốn người bọn họ cùng nhau ra ngoài.”
Khả Khả ở một bên hừ hừ, trên khuôn mặt nhỏ bé rất bất mãn: "Vốn muội cũng muốn đi, muội cũng có thể bảo về mẹ cùng bà ngoại, nhưng mẹ và nhị ca đều không cho muội đi, muội rất tức giận.”
Tiểu quận chúa cũng căm phẫn: "Đúng vậy, chúng ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, chút chuyện nhỏ này không làm được sao? Đó là cực kỳ không tin tưởng bọn muội rồi, muội cũng rất, rất tức giận.”
Hai tiểu nữ oa bĩu môi, bàn tay nhỏ bé vòng trên ngực, biểu tình giống nhau.
Cố Vân Đông: "..."
Dương Chí Phúc không nhịn được bật cười, các nàng quá đáng yêu rồi.
Chỉ là sau một khắc, lại tỏ vẻ rất thương tâm: "Khả Khả A Nguyệt không muốn ở cùng ông ngoại sao? Vậy ông ngoại cũng chỉ có thể một mình thu dọn con gà này, không có ai giúp ông, cũng không có người nói chuyện với ông. Ông rất thích nghe giọng nói vui vẻ của các cháu nha, nếu đã như vậy, vậy ông..."
Nhưng tay tiểu quận chúa và Khả Khả lập tức buông xuống: "Ông ngoại cháu bồi người, cháu nguyện ý bồi người, cháu thích nhất là làm việc trong phòng bếp, đúng không A Nguyệt. "
“Đúng đúng đúng, chúng cháu nguyện ý, không có ý ghét bỏ ông ngoại."
Dương Chí Phúc cười nói: "Vậy ta yên tâm rồi, có thể phiền các cháu giúp ta đưa chậu gỗ trong viện vào đây không?”
"Có thể." Khả Khả dùng lực vỗ vỗ ngực nhỏ, lôi kéo tiểu quận chúa điên cuồng chạy ra ngoài.
Các nàng vừa đi, Dương Chí Phúc mới cười nhỏ giọng nói với Cố Vân Đông: "Cha cháu nói thân phận tiểu quận chúa đặc thù, không có hộ vệ chuyên môn ở đây, không tiện đưa đến những nơi như chợ, đụng chạm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ có người biết thân phận của cô bé rồi gây bất lợi với cô bé, cho nên mới để cho nàng và Khả Khả ở nhà.”
Cố Vân Đông gật đầu, cha cô còn không biết Đại Lực kỳ thật đã sớm âm thầm bảo hộ. MAyy dich
Nhưng cẩn thận một chút cũng tốt, dù sao Mao huyện lệnh kia cũng không phải thứ tốt lành gì. Chẳng may hắn biết tin tức của Bình Nam Hầu phủ, thì xuống tay với tiểu quận để uy hiếp Dịch Tử Lam là phương pháp tốt nhất.
Cô bưng cháo và bánh bao trong nồi đặt lên khay.
Cháo còn bốc hơi nóng, trời nóng nực Cố Vân Đông cũng ăn không nổi, dứt khoát đặt ở bên này cho nguội một chút, tự mình đi tới ngồi xổm ở đối diện Dương Chí Phúc, nói: "Ông ngoại, cháu hỏi người một chuyện.”