Chương 94: Tiểu Gia Hoả Liễu Dật.
Cố Vân Đông đi Liễu phủ, bởi vì có lời dặn của Liễu Duy, cô đi vào cũng không bị ngăn cản.
Liễu Duy thấy cô liền cao hứng, nhìn thấy hai mươi cân đường trắng kia lại càng cao hứng, cầm lấy muốn đi ra ngoài.
Cố Vân Đông không thể nhịn được nữa trực tiếp đạp hắn một cái: "Không phải đã nói mười ngày sao? Hiện tại còn chưa tới hạn đấy."
"Nhưng đây không phải là có hai mươi cân rồi sao?" Liễu Duy ủy khuất, cân mấy đã đủ cho hắn ném vào mặt tên tiểu tử Đào gia kia rồi.
Cố Vân Đông âm thầm đè xuống hơi thở trong ngực: "Cho nên lần trước ta nói đến điểm thứ hai ngươi đã quên rồi sao?"
Điểm thứ hai? ?
Liễu Duy suy nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra rồi: "Chỗ dựa?"
"Đúng." Cố Vân Đông trừng mắt liếc hắn một cái: "Hiện tại ta muốn đi tìm Tần Văn Tranh, thăm dò ý của hắn. Đệ đệ của ngươi còn chưa đến học đường chứ, ngươi tìm cho ta một bộ quần áo mới sạch sẽ của gã sai vặt."
"Tại sao phải là quần áo gã sai vặt?"
"Đưa, đệ, đệ, ngươi, đến, học, đường! !" Cô cố ý dậy thật sớm, cửa thành vừa mở đã tới đây rồi, cho rằng cô ăn no rỗi việc sao?
Liễu Duy nhìn cô giống như muốn ăn thịt người vậy, vội vàng đi tìm Liễu An: "Nhanh đi nhanh đi, tìm một quần áo mới tới."
Liễu An rất nhanh đã cầm ra một bộ quần áo, có chút lớn, may mà hiện tại thời tiết lạnh, Cố Vân Đông trực tiếp mặc ở bên ngoài sửa sang lại một chút là được rồi.
Sau đó Liễu Duy liền đi đến sân nhỏ của đệ đệ của hắn, nói với gã sai vặt bên người đệ đệ là hôm nay hắn tự mình đưa đệ đệ đến học đường.
Kết quả hắn dẫn tiểu đệ Liễu Dật tới cửa, liền đem người giao cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ Liễu Duy, xem tuổi cũng xấp xỉ Cố Vân Thư, nhưng hắn nghiêm mặt hai tay chắp sau lưng, bộ dáng giống như tiểu nam nhân vậy.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, Liễu Dật cũng không ngạc nhiên, trên đường tới ca ca đã nói, hôm nay một người bạn sẽ đưa hắn đi qua.
Xem ra chính là người trước mặt này rồi, Liễu Dật nhìn về phía cô gật gật đầu, chỉ chỉ rương sách để ở một bên: "Cầm lên, đi thôi."
Sau đó lại để cho xa phu ôm hắn lên xe ngựa, Cố Vân Đông nhìn rương sách, không thể nhịn được cười.
Cô cũng đi theo lên xe: "Ngươi với ca ca hoàn toàn không giống nhau."
Liễu Dật gật gật đầu, nghiêm túc nghiêm mặt nói: "Cha nói đại ca không thể trọng dụng được, trách nhiệm của ta rất lớn, sau này phải chống đỡ toàn bộ Liễu phủ."
Cố Vân Đông muốn cười lại không dám cười.
Liễu Dật lại tiếp tục nói: "Ngươi đã là bằng hữu của đại ca ta, về sau mong rằng ngươi khuyên đại ca ta đọc sách viết chữ nhiều hơn chút, đừng dẫn hắn đến nơi không nên đi."
Cố Vân Đông hỏi: "Cái gì gọi là mấy nơi không nên đi?"
"Ân... Ân..." Liễu Dật nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đã đỏ bừng.
Hắn nào biết nơi không nên đi là nơi nào, chỉ là cha mẹ nói như vậy, hắn mới biết được.
Nhưng đối với biểu lộ hiếu kỳ của Cố Vân Đông, hắn chỉ có thể cứng cổ dùng giọng nói non nớt nói ra: "Ngươi biết vậy là được."
Sau đó, liền nói sang chuyện khác thúc giục xa phu nhanh chóng xuất phát.
Cố Vân Đông cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị đấy, về sau nếu như Vân Thư cùng hắn trở thành bạn cùng trường, vậy khẳng định thú vị.
Nghĩ vậy, cô ngược lại có chút chờ mong muốn nhìn gặp Tần Văn Tranh rồi.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, cô bên này vừa xuất phát, bên ngoài Liễu phủ lại có một chiếc xe ngựa đi tới.
Xe dừng lại, một thanh niên từ bên trong bước xuống.
Trong Liễu phủ, Liễu lão gia vừa nghe nói có cô nương nào đó vào phủ tìm con trai nhà mình, muốn tìm Liễu Duy tới hỏi một chút cho rõ ràng, chợt nghe quản gia nói Tần Văn Tranh đã tới.
Ông ta lúc này chẳng quan tâm con trai nữa, đi ra nghênh đón.
Không nghĩ tới Tần Văn Tranh vừa nhìn thấy mình, lại có chút nhíu mày nói ra: "Chuyện này sao lại huyên náo lớn như vậy? Hiện tại khắp huyện thành ai cũng biết Liễu gia các người có thể lấy ra đường cát trắng, sao ngươi không đem việc này áp xuống?"
Áp xuống?
Nói đến chuyện này Liễu lão gia liền tức giận đến ngứa răng: "Đều là tên phá gia chi tử kia, ta ngược lại muốn áp, nhưng ta bên này vừa tìm lão gia tử Đào gia nói chuyện, bên kia Liễu Duy đã cùng Đào Hành Đương ở trước mặt mọi người khua chiêng gõ trống hạ tiền đặt cược rồi, ta còn có thể áp thế nào?"
Tần Văn Tranh cũng không nghĩ tới Liễu Duy vậy mà không đáng tin cậy như vậy.
Chuyện này huyên náo quá lớn, nếu không ngăn chặn, người có tâm sẽ làm ầm ĩ lên.
Tần Văn Tranh cùng Liễu gia có chút giao tình đấy, một đường thúc con vợ kế của Liễu lão gia, lúc thiếu niên bị ép rời nhà, vô tình gặp được Lục hoàng tử, chính là đương kim hoàng thượng bây giờ, nhân duyên trùng hợp trở thành thủ hạ của Lục hoàng tử, về sau luôn âm thầm giúp đỡ Lục hoàng tử làm việc.
Liễu lão gia cùng vị đường đệ này khi còn bé quan hệ cũng không tệ lắm.
Về sau Lục hoàng tử trở thành thái tử, địa vị Liễu gia tất nhiên đi theo nước lên thì thuyền lên. Chẳng qua là lúc tiên hoàng còn tại thế, ông ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Liễu gia cũng được nhắn nhủ ít ra mặt làm việc, ở lại huyện Phượng Khai làm một gia đình thương nhân bình thường.
Năm đó Tần Văn Tranh còn ở triều đình suýt chút nữa bị giết, chính vị đường thúc Liễu gia này đã cứu được hắn, hơn nữa đưa hắn vào hàng ngũ của thái tử lúc đó.
Hắn nghe thái tử nói mà tạm thời rút lui khỏi kinh thành, về sau đi khắp non sông cuối cùng định cư ở huyện Phượng Khai, cũng là vì vị đường thúc Liễu gia kia đề nghị, hơn nữa đã nhận được sự trợ giúp của Liễu lão gia.
Hôm nay tiên hoàng qua đời, tân hoàng đăng cơ, đường thúc Liễu gia cũng có thể từ phía sau xuất hiện trước mặt người khác, hiện tại đang trong quá trình chuẩn bị, đúng lúc cần ít xuất hiện.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện chế đường cá, nếu chỉ là ồn ào ở trong huyện thành thì cũng thôi đi.
Hiện tại vấn đề là, việc này đến phủ thành bên kia cũng biết rồi. Sáng sớm hôm nay, Đái Tri phủ đã phái người đến bên này nói cho hắn biết, có người sẽ mượn chuyện này gây sự.
Tần Văn Tranh tất nhiên không hi vọng Liễu gia gặp chuyện không may, lúc này mới tìm tới Liễu lão gia đấy.
Liễu lão gia buồn đến tóc cũng rụng hết rồi: "Ta tìm người điều tra rồi, hình như là một tiểu cô nương ở nông thôn truyền ra, nói mình có năng lực kia đấy. Cũng không biết Liễu Duy trúng tà gì rồi, đến loại lời này cũng tin tưởng, trước đó bị Đào Hành khiêu khích đánh bạc hai cửa hàng vậy thì thôi, nhà chúng ta thua cũng không sao, coi như mua một bài học. Ai ngờ hai ngày trước, hắn đi đến thôn Vĩnh Phúc một chuyến, trở về cả người như phát điên rồi."
Ông ta đã giáo huấn hắn, cái tên hỗn tiểu tử kia còn không cho ông ta quản, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra cũng không chịu nói, còn ngại ông ta phiền, quả thực là tên nghịch tử đại bất hiếu.
Quả nhiên ông ta bồi dưỡng con trai út Liễu Dật mới là hành động sáng suốt.
Kỳ thật hôm nay ông ta cũng định tìm người đến thôn Vĩnh Phúc tìm nàng ta tới, trước đó nghe nói có nữ tử đến tìm Liễu Duy, Liễu lão gia đoán hơn phân nửa chính là nàng ta rồi.
Tần Văn Tranh cũng kỳ quái, Liễu Duy hắn cũng đã gặp, tuy không thích đọc sách chỉ số thông minh cũng không cao, nhưng biết phân rõ trái phải, ngược lại cũng sẽ không có vẻ không đáng tin cậy như vậy.
"Hắn ở đâu, ta đi gặp hắn." Tần Văn Tranh nghĩ nhiều, cảm thấy Liễu Duy có chút kỳ quái.
Tin lời một nữ tử một cách mù quáng, chẳng lẽ lại, lâm vào cảm tình không thể tự kềm chế rồi hả?
Liễu lão gia liên tục gật đầu: "Đi, ngươi đi theo ta." Ông ta cũng đang muốn đi tìm hắn.
Hai người bước chân vội vàng tiến về trước sân nhỏ của Liễu Duy, không nghĩ tới vừa bước vào cửa sân, chợt nghe thấy Liễu Duy đang cười ha ha, thanh âm kia dọa cho Liễu lão gia giật mình một cái.
Ngay lúc ông ta bắt đầu tức giận, lại nghe được Liễu Duy bắt đầu ca hát, hát rất… khó nghe, ngũ âm không được đầy đủ thì thôi, còn gào khóc thảm thiết đấy.
Liễu lão gia cảm thấy cực kỳ không có mặt mũi.