Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 948 - Chương 948. Hắn Đang Gấp

Chương 948. Hắn đang gấp Chương 948. Hắn đang gấp

Chương 948: Hắn đang gấp

Lăng Tiêu đầu nói: "Quan hệ giữa Khổng tiêu đầu và Mao huyện lệnh rất tốt, ta lo lắng hắn sẽ trở thành trợ thủ của Mao huyện lệnh, đến lúc đó..."

Cố Vân Đông trầm tư, đây đúng là vấn đề.

Nhưng Khổng tiêu đầu và Mao huyện lệnh có quan hệ hợp tác, ngày thường chỉ đánh nhỏ hay náo loạn có lẽ có thể khả thi, nhưng để cho hắn đến đối phó mệnh quan và quận chúa triều đình, sợ là phải có tính toán tốt để liều mạng mới được.

Nhưng Cố Vân Đông cẩn thận, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: "Việc này dễ làm, ta sai người tìm chút phiền toái cho Khổng tiêu đầu, để hắn tạm thời rời khỏi huyện An Nghi là được. Không có hắn, tiêu cục Bá Uy như rắn mất đầu, không có mấy người có lá gan lớn.”

Con ngươi Lăng Tiêu sáng ngời: "Quả thật là như thế, việc này giao cho ta làm, tiêu cục chúng ta và tiêu cục Bá Uy đối đầu nhiều năm, đối với Khổng tiêu đầu tuy không có giao tình, nhưng ở phương diện hiểu biết, lại không có mấy người so sánh được, quận chúa chỉ cần chờ tin tức là được."

“Được, vậy phiền toái Lăng tiêu đầu."

Lăng Tiêu đầu cười ha ha một tiếng, bộ dạng sảng khoái này của hắn, cuối cùng cũng phù hợp với hình tượng tiêu đầu tiêu cục.

Lăng tiêu đầu rời đi.

Vì thế buổi chiều hôm đó, Khổng tiêu đầu nhận được tin tiêu cục của mình xảy ra vấn đề, tiêu sư bị giam ở phủ thành còn chưa nói, đối phương còn muốn tìm tiêu cục gây chuyện. Khổng tiêu đầu lo lắng không thôi, lập tức thu thập một chút, tự mình đi phủ thành giải quyết vấn đề, thuận tiện còn mang đi năm, sáu tiêu cục có tay chân tốt.

Hắn vừa đi, không phải mười ngày sợ là không về được. Cùng lúc đó, Đại Lực cũng trở về, còn mang theo bốn năm người cùng nhau trở về. MAyy dich

Bởi vì trở về bí mật, không đi qua cửa chính, thiếu chút nữa đã đánh nhau với những tiêu cục được an bài bảo hộ ngầm.

Cũng may lúc ấy Cố Vân Đông đang ở trong sân, nhìn thấy Đại Lực. Hắn mạnh mẽ lau mồ hôi trên trán, nói với Cố Vân Đông: "Vương gia đã vào thành, Thường thị ở trong tay Vương gia, hiện giờ Mao huyện lệnh đang dốc toàn bộ lực lượng tìm kiếm tung tích thường thị.”

Cố Vân Đông sửng sốt, cho nên lúc trước Mao huyện lệnh kinh ngạc nói mất tích, là chỉ Thường thị?

Đại Lực nói: "Thiệu công tử nói mấy người chúng ta tới đây, bảo hộ các ngài và tiểu quận chúa. Vương gia rất nhanh sẽ có hành động, đến lúc đó Mao huyện lệnh sợ là sẽ chó cùng dứt giậu.”

Cố Vân Đông trong lòng hiểu rõ, có người Dịch Tử Lam phái tới, cô quả thật an tâm hơn rất nhiều. Người trong viện Dương gia rõ ràng cảm giác được không khí càng thêm căng thẳng, hai người Dương Chí Phúc và Dương lão thái vẫn ở trong phòng, cùng mấy đứa nhỏ nói chuyện phiếm, nghe bọn chúng nói chuyện xảy ra mấy năm nay.

Mà chuyện mấy năm nay trải qua quá mức kinh hoàng, hai người Dương Chí Phúc nghe đến nhập tâm, chậm rãi dời đi lực chú ý.

Cố Vân Đông giữa chừng đi ra ngoài một chuyến, quả thật nhìn thấy trên đường có không ít nha dịch đi lại.

Tối hôm đó, cổng thành đóng cửa sớm.

Nhưng may mắn thay, không có gì xảy ra trong đêm.

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông mang theo La Kỳ đến khách điếm tìm người Bạch gia.

Vốn mấy người Cố Đại Giang cũng muốn đi, nhưng đáng tiếc tình hình khẩn trương, bọn họ không đi ra ngoài gây thêm phiền toái nữa, chỉ nói Cố Vân Đông chuyển lời chào của bọn họ. Khả Khả và tiểu quận chúa lưu luyến không rời lôi kéo tay La Kỳ, tặng lễ vật cho nhau, mới thận trọng giao tay La Kỳ cho Cố Vân Đông. MAyy dich

Cố Vân Đông: "......"

Cũng không phải là không gặp nhau nữa, bộ dạng sinh ly tử biệt như vậy là muốn nháo cái gì?

Cô lắc đầu, dắt La Kỳ ra khỏi Dương gia.

Ra đường, cảm giác được rõ ràng người ít đi rất nhiều, ngay cả những sạp hàng náo nhiệt mấy ngày trước cũng không thấy đâu.

Quả nhiên, Mao huyện lệnh đang rất gấp!!!

Đến khách điếm, phát hiện Thiệu Thanh Viễn đã ở đó, mấy người đang chuyển hành lý lên xe ngựa. Thiệu Thanh Viễn chắc đã một đêm không ngủ, nhìn có vài phần mệt mỏi.

Nhìn thấy Cố Vân Đông, hắn cười thấp giọng nói: "Trước tiên để cha mẹ mau chóng ra khỏi cửa thành đã, Dịch Tử Lam sẽ hành động sớm thôi.”

"Được."

Đoàn người sửa sang lại đồ đạc, khiêng Kiều Kim Thủy lên xe ngựa, thanh toán bạc rồi lập tức chạy tới cửa thành.

Lúc này sắc trời còn sớm, quan binh ở cửa thành thấy mấy chiếc xe ngựa của bọn họ muốn đi ra ngoài, muốn ngăn cản kiểm tra.

Dù sao hiện tại toàn thành đều đề phòng, nhưng vừa nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu, nhất thời thu hồi trường thương đứng thẳng một bên, hành lễ rồi thả bọn họ ra ngoài.

Chờ ra khỏi cổng thành, xe ngựa mới dừng lại.

Thiệu Âm nhìn Thiệu Thanh Viễn, trong lòng có chút không nỡ. Đứa con trai mới nhận lại, hai mươi năm không ở chung, lúc này mới được bao lâu lại phải tách ra.

Nhưng con trai dù sao cũng đã lớn, có việc riêng phải làm, cũng có gia đình của mình. Bản thân bà cũng vậy, cho nên cho dù không nỡ, bà cũng sẽ không nói thêm gì.

"Được rồi, tiễn đến nơi này là được, các con trở về trước đi. Chúng ta xử lý xong chuyện Cổ gia cũng sẽ đi kinh thành, đến lúc đó gặp ở kinh thành.”

Thiệu Âm hôm qua đột nhiên quyết định muốn đi kinh thành, bà ấy rời nhà cũng đã nhiều năm. Vốn bởi vì chuyện năm đó mà trong lòng canh cánh oán niệm với Hoài Âm Hầu phủ, căn bản không nghĩ tới sẽ nhận lại thân nhân.

Nhưng hôm nay, nhi tử đã tìm được trở về, phụ thân mà bà oán hận cũng đã qua đời, mẹ cùng đại ca nhị ca kỳ thật đối với bà rất tốt, những năm gần đây, có lẽ vẫn luôn tìm bà.

Ngày đó nhìn thấy hình ảnh Dương Liễu và Dương Chí Phúc Dương lão thái nhận nhau, ôm nhau khóc nức nở hối hận tự trách, rồi lại cảm thấy lòng người chua xót, Thiệu Âm đột nhiên có loại khát vọng mãnh liệt, bà cũng muốn gặp mẫu thân và huynh trưởng của mình.

Cuộc sống ngắn ngủi, bà cũng sợ tương lai mình không thể gặp lại người mẹ già mà hối hận cả đời.

Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đều ủng hộ bà, hiện giờ bà có phu quân có nhi tử, có hậu thuẫn kiên cường như thế, có cái gì muốn làm, cứ việc làm là được.

"Về đi, chú ý an toàn."

Bạch Hàng vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn, trong lòng rất là an ủi. MAyy dich

Cố Vân Đông cũng đang nói chuyện với La Kỳ: "Muội ngoan ngoãn nghe lời dì Thiệu, gặp phải vấn đề nan giải gì cũng phải nói. Sau khi về đảo Lâm Tầm, đừng chạy lung tung. Ta biết muội oán hận người Cổ gia, nhưng cũng phải chú ý an toàn của mình, không nên phụ nỗi khổ tâm của mẹ muội, biết không?”

"Dạ, muội biết, muội sẽ nghe lời."

La Kỳ đã hoàn toàn không giống nửa năm trước. Bây giờ cô bé chẳng những không còn gầy gò vàng vọt, người cũng cao lên, hơn nữa đọc sách biết chữ lại kết giao bằng hữu, tính tình đã trở nên càng thêm tự tin sáng sủa.

Cố Vân Đông đưa tay nải đã chuẩn bị cho cô bé, còn nhét một túi tiền, để cô bé đặt trên người.

La Kỳ cả kinh, vội vàng từ chối: "Muội không cần cái này, Vân Đông tỷ tỷ cái gì cũng chuẩn bị xong cho muội, tiền này muội không cần. "

“Cầm lấy, tiền này muội có dùng hay không cũng đặt bên người phòng ngừa vạn nhất."

Lúc này La Kỳ mới nhận lấy, miệng mím chặt, đột nhiên đưa tay ôm Cố Vân Đông một cái.

Cố Vân Đông sờ sờ đầu cô bé: "Được rồi, xuất phát đi.”

La Kỳ đi tới bên cạnh Thiệu Âm, đoàn người rất nhanh lên xe ngựa, sau khi cáo biệt với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông thì khởi hành.

Bình Luận (0)
Comment