Chương 951: Ta là cao thủ của cao thủ.
Cố Vân Đông mỉm cười nhìn hắn: "Ta đương nhiên biết võ, lại còn là cao thủ của cao thủ. Ngươi đúng là không có mắt nhìn."
Nói xong cô lập tức dùng một tay đẩy tên áo đen đó ra.
Tên áo đen nhìn mũi tên đang găm trên ngực mình vùng vẫy hai cái, hơi thở có chút gấp rút.
Người đến hành thích cũng không nhiều. Chỉ là Cố Vân Đông muốn mọi người tận lực bắt sống. Vậy nên mới tốn thêm một chút thời gian để giải quyết.
Cho đến giờ sửu tiếng đánh nhau cuối cùng cũng kết thúc.
Lăng tiêu đầu áp chế những tên áo đen và phó tiêu đầu tiêu cục Bá Uy quỳ gối trước mặt Cố Vân Đông: "Quận chúa những người này xử lý thế nào đây?"
"Đưa đến nha môn giao cho Quận vương gia đi. Ta nghĩ Quận vương gia có thể moi ra chút tin tức từ miệng bọn hắn."
"Tuân lệnh."
Những tên hành thích rất nhanh đã được đưa đi. Những tiêu sư ở lại vẫn đề phòng cảnh giác không dám buông lỏng. Chỉ sợ bọn chúng dùng chiêu dương đông kích tây để quay trở lại.
Có vài tiêu sư bị thương, cũng may là vết thương không nặng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Thiệu Võ có hiểu một chút lý thuyết về y học, đơn giải bôi một ít thuốc rồi băng bó lại. Để cho bọn họ ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt. MAyy dich
Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, lúc này Cố Vân Đông mới bước vào phòng. Nhìn thấy người nhà vẫn còn lo sợ thì cười nói: "Không sao rồi những người đó đã được đưa đến nha môn."
Cô nhìn về phía hai đứa nhỏ Khả Khả không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Cô xoa đầu hai đứa: "Về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Tuy là nói như vậy nhưng không có mấy người có thể ngủ được, cũng không thể cứ ngồi ở đây được.
Cuối cùng Cố Đại Giang và Dương Liễu đã dẫn hai đứa trẻ về phòng. Vân Thư ở lại phòng Dương Hạc và ngủ cùng hắn. Dương Chí Dũng và Dương lão thái cũng đã đi nghỉ.
Cố Vân Đông lại một đêm không ngủ cho đến khi trời dần hửng sáng, bên ngoài phát ra tiếng của Thiệu Thanh Viễn, cô mới đi ra.
So với hôm trước thì hôm nay nhìn Thiệu Thanh Viễn càng thêm mệt mỏi, quần áo nhăn nhúm. Hắn đã hai ngày không ngủ sao?
Cô cũng có chút nóng giận, Dịch Tử Lam không xem người ta là người sao? Dù bận việc cũng không thể không cho tướng công của cô nghỉ ngơi chứ? Bóc lột sức lao động con người.
Cố Vân Đông giúp Thiệu Thanh Viễn thay quần áo tắm rửa: "Mọi việc như thế nào rồi?"
"Sắp xong rồi, đêm qua Lăng tiêu đầu dẫn những tên thích khách tới, những gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi. Bọn ta đã rút những chiếc cọc ngầm còn dư lại của Mao huyện lệnh ngay trong đêm. Nhưng mà cũng có cá lọt lưới. Vẫn phải tiếp tục thuê mấy người tiêu cục Phi Hổ thêm vài ngày."
Cố Vân Đông gật đầu, tiếp tục giúp hắn tắm rồi cho hắn nghỉ ngơi.
Thiệu Thanh Viễn cũng biết là cô đã một đêm không ngủ, nên đã kéo cô về phòng ngủ.
Sân sau của Dương gia rất yên tĩnh, mọi người cũng không nhẫn tâm làm phiền bọn họ, làm việc gì cũng nhẹ chân nhẹ tay.
Hàng xóm lân cận cũng vậy, tối hôm qua tiếng động lớn như vậy, bọn họ chắc chắn cũng nghe được.
Nhưng tối qua chỉ đứng trong sân nghe động tĩnh sau đó trốn ở trong nhà không dám ra ngoài.
Cho nên toàn bộ phố Thành An đều rất yên tĩnh.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đánh một giấc đến tận tối.
Tâm trạng của Dịch Tử Lam vô cùng phấn chấn, sau khi bước vào cửa biết được người vẫn chưa tỉnh, nhất thời có chút kinh thường. MAyy dich
Hắn cũng đã tỉnh rồi hai người đầu heo này đúng là giỏi ngủ.
Suy nghĩ này vừa dứt trong đầu hắn, thì thấy Thiệu Thanh Viễn từ trong phòng đi ra.
Dịch Tử Lam không hiểu sao lại có chút chột dạ, nhanh chóng đi đến chỗ hắn tìm chuyện để nói dời đi sự chú ý.
Đợi đến khi Dịch Tử Lam nói với Thiệu Thanh Viễn xong, Cố Vân Đông vẫn chưa rời khỏi giường.
Dương Chí Dũng đi đến nói: “Cũng đã đến giờ rồi, nên ăn tối thôi, Vân Đông đã cả ngày không ăn gì rồi, không thể không đói chứ? Thanh Viễn cháu mau gọi nương tử xuống ăn cơm rồi ngủ tiếp."
Thiệu Thanh Viễn vừa định gật đầu thì tiểu Quận chúa chạy đến dơ tay: "Muội đi gọi, muội đi gọi."
Sau đó chạy như bay đến phòng của Vân Đông.
Khả khả còn chưa kịp nói đã không thấy cô bé đâu.
Cố Vân Đông ngủ mơ mơ màng màng, thật ra cô đã tỉnh từ lâu. Chỉ là có thể do ngủ quá nhiều nên cả người không còn một chút sức lực nào, không muốn mở mắt.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng rằng là Thiệu Thanh Viễn đi vào.
Cho đến khi cảm giác được hình như có gì đó cọ cọ vào mặt mình cô mới nheo mắt nhìn.
Đập vào mắt cô là một chiếc vòng tay, cô khẽ giật mình. Chiếc vòng tay được đeo trên cổ tay nhỏ, đột nhiên nó rơi xuống ngay bên cạnh gối của cô.
Bên tai lập tức truyền đến một tiếng nói quen thuộc: "Ai da sao lại rơi rồi? May mà không rơi vào Vân Đông tỷ tỷ."
Sau đó một dáng người nho nhỏ từ bên cạnh mép giường bò đến, một đôi tay nhỏ bé lướt qua đầu cô nhặt chiếc vòng tay. Lại đeo nó vào trong cổ tay.
Cố Vân Đông mở to mắt nhìn, có chút nhíu mày.
Cảnh tượng này, không hiểu tại sao mà cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Đã từng nhìn thấy ở đâu chăng?
Không đợi cô nghĩ thêm điều gì, giọng nói vui mừng của tiểu Quận chúa lại vang lên: "Ah, Vân Đông tỷ tỷ đã tỉnh rồi sao, muội còn chưa kịp gọi tỷ."
Cô bé vốn muốn lấy tay vuốt lên khuôn mặt Vân Đông tỷ tỷ, sau đó dùng một giọng nói ngọt ngào để gọi tỷ tỷ.
Không ngờ cô bé vừa đưa tay ra thì chiếc vòng tay đã bị rơi ra.
Chiếc vòng tay này có thể siết chặt cũng có thể nới lỏng, trước đó lúc cô bé giúp rửa rau, vòng tay luôn bị tuột xuống, rất bất tiện. Vì vậy cô bé đã siết chặt lại một chút lên phía bên trên.
Hôm nay chiếc vòng có chút lỏng lẻo, vừa động một cái đã lập tức rơi ra?
m thanh của chiếc vòng đã kiến Cố Vân Đông trở lại bình thường, nghe thấy vậy thì quay qua cười nói với cô bé: "Tại sao muội lại tới đây?"
"Ông ngoại Dương nói muội đi gọi tỷ đến ăn cơm, nói tỷ cả ngày không ăn gì, sẽ chết đói."
Cố Vân Đông: "..." Không cô không tin là ông ngoại lại nói những lời như vậy.
"Ta dậy rồi, muội đi ra trước đợi ta."
"Được." Tiểu quận chúa ngoan ngoãn trả lời nhanh chóng leo xuống theo mép giường đi xuống.
Lần này chiếc vòng tay lỏng lẻo vừa đeo vào cổ tay lại lập tức rơi ra lăn trên mặt đất, cô bé vội vàng nhặt chiếc vòng lên thổi thổi, rồi lại đeo vào tay.
Cố Vân Đông nhìn thấy vậy liền kéo cổ tay cô bé lại: "Ta giúp muội siết chặt lại một chút." MAyy dich
"Dạ." Tiểu quận chúa đưa chiếc cổ tay nhỏ xíu của mình đến.
Cố Vân Đông dùng tay ấn hai bên chiếc vòng, nhìn lên mặt chiếc vòng tay nhỏ tinh xảo, không hiểu sao lại cảm thấy có chút giống chiếc của Thiệu Thanh Viễn đeo lúc nhỏ.
Chắc là vòng tay của trẻ nhỏ đều gần giống nhau, chỉ là chiếc vòng không cài thêm dải lụa màu mà thôi.
Tiểu quận chúa đeo xong vòng tay thì vô cùng vui mừng chạy ra ngoài, đi đến báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với Dương Chí Dũng.
Cố Vân Đông chậm rãi đứng dậy, đầu óc vẫn đang mông lung.
Thật sự hình như đã từng nhìn thấy, nhưng rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu?
Cố Vân Đông vẫn nghĩ không ra, việc này khiến cô để trong lòng, cái cảm giác không thể nghĩ ra luôn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô đi đến trước phòng đã nhìn thấy Dịch Tử Lam ở đó, không nhịn được mà bĩu môi.
Dịch Tử Lam giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm của cô, ở lại Dương gia đến muộn rồi mới trở về.
Có điều hắn đã nói ra những chuyện liên quan đến việc xử lý Mao huyện lệnh và chuyện về Nhâm huyện lệnh năm đó.