Chương 954: Quyết định của Thiệu Thanh Viễn
Nghĩ đến đại bá thật thà, nghĩ đến Bạch Chi Ngôn có quan hệ sâu xa với bọn họ, nghĩ đến Bạch Dương Bạch Nguyệt nhu thuận đáng yêu.
Cố Vân Đông hy vọng tất cả đều là suy đoán sai lầm của cô, nếu mà là thật, mối quan hệ giữa cha và đại bá, làm sao còn có thể giống như huynh đệ tình thâm thường ngày nữa.
Bạch lão gia tử sẽ là người bị thương tổn nặng nhất.
Hai mươi năm trước ông một lòng tìm Thiệu Thanh Viễn, hiện giờ thật vất vả mới tìm được, cho rằng một nhà đoàn viên rốt cuộc cũng viên mãn, mà chỉ yên ổn vẻn vẹn không đến nửa năm, lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, ngước mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn. "Chàng có tính toán gì không?”
"Ta nghĩ đã."
Thiệu Thanh Viễn sao lại không nghĩ vậy? Hắn còn có ràng buộc, băn khoăn cũng nhiều hơn. Cố Vân Đông cũng đang rũ mắt suy tư, thậm chí cô còn cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Không nghĩ còn không cảm thấy, càng nghĩ càng rõ ràng, lúc đó sắc mặt đại bá nương cũng có chút bối rối.
"Chúng ta đi phủ Linh Châu." Tiếng của Thiệu Thanh Viễn đột nhiên vang lên bên tai cô. MAyy dich
Cố Vân Đông sửng sốt, nhìn về phía hắn: "Quyết định rồi?”
"Ừm." Hắn gật đầu: "Nếu bà ấy thật sự mang lòng bất chính, cha mẹ ta lần này trở về, cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Nếu nhiều năm như vậy đều do bà ấy cố ý khiến mẹ ta phát bệnh, trăm phương ngàn kế như thế, trong lòng sợ là cực kỳ hận cha mẹ ta. Khi thấy bệnh tình của mẹ ta chuyển biến tốt đẹp, rất có thể sẽ khiến bà ta chó cùng dứt giậu."
Cố Vân Đông cầm lấy tay hắn: "Được, sáng mai chúng ta xuất phát. Cha mẹ bọn họ vừa mới rời đi vài ngày, nhưng bọn họ đi chậm, chúng ta thúc ngựa nhanh chút, chắc trước khi đến phủ Linh Châu sẽ có thể đuổi kịp bọn họ.”
"Ừm."
Hai người nói chuyện trong chốc lát, thì quyết định tĩnh dưỡng tinh thần, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, người Dương gia đều biết tin tức bọn họ muốn rời đi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Dương Chí Phúc và Dương lão thái thái đều ngây người. Nhưng Cố Vân Đông cũng không có cách nào nói với bọn họ những chuyện xấu của Bạch gia, chỉ có Cố Đại Giang biết được bọn họ muốn đi phủ Linh Châu, còn khẩn cấp như thế, nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Ông cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: "Dọc theo đường đi nhớ cẩn thận, cha không thể giúp được gì cho các con nhưng các con yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt trong nhà.”
Năng lực của con gái quá mạnh, bước tiến lại quá lớn. Mà hắn làm cha, chỉ có thể chờ ba năm một lần thi hương để đi thi cử nhân, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Cố Vân Đông lần lượt cáo biệt mấy người, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thiệu Thanh Viễn lại bắt mạch cho Dương Hạc, xác định không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khởi hành đến phủ Tuyên Hòa. MAyy dich
Mấy người đều rất không nỡ, nhưng ai cũng không ngăn cản.
Đợi đến khi Cố Vân Thư sửa sang lại hành lý chuẩn bị xuất phát, Dịch Tử Lam đã mang theo tiểu quận chúa tới.
Biết được bọn họ muốn đi phủ Linh Châu, tiểu quận chúa lập tức tới ôm lấy đùi Cố Vân Đông: "Vân Đông tỷ tỷ, muội cũng đi.”
Dịch Tử Lam cũng gật đầu: "Bổn vương cũng đi, bổn vương còn chưa đến phủ Linh Châu bao giờ, vừa lúc, đến Bạch gia làm khách, xem phủ đệ thần y như thế nào.”
Thiệu Thanh Viễn ha hả hai tiếng, người này lấy đâu ra tự tin, cảm thấy hắn sẽ dẫn hắn ta lên đảo đi đến Bạch phủ?
Bạch phủ bí ẩn như vậy, đâu phải ai cũng có thể đi?
Giao tình giữa bọn họ tốt đến mức đó sao?
Hắn từ chối với khuôn mặt không chút biểu tình: "Ngài không thể đi."
"Tại sao?" Dịch Tử Lam hừ lạnh: "Đường đường là công tử nhà thần y Bạch gia, đây là đạo tiếp khách của ngươi sao?”
Đã lâu như vậy rồi, Dịch Tử Lam vẫn tính cách như vậy, giống như dù là thân phận gì thì cũng nhất định phải làm chuyện gì đó vậy.
Thiệu Thanh Viễn nhắc nhở hắn: "Chuyện ở huyện An Nghi còn chưa hoàn toàn chấm dứt, nếu ngài đi rồi, bên này xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Huống hồ chúng ta có việc gấp, cần phải gấp gáp lên đường, cũng không có thời gian chầm chậm đi mà chờ ngài du sơn ngoạn thủy.”
Dịch Tử Lam nhíu mày, trong người hắn cũng có công phu, hàng năm thành tích săn bắn đều nằm trong bảng xếp hạng mười người đầu tiên, cái tên Thiệu Thanh Viễn này, dựa vào cái gì mà xem thường hắn?
Hắn rất phẫn nộ, nhưng sau một khắc, sau khi nghe được lời tiếp theo của Thiệu Thanh Viễn, cảm xúc phẫn nộ kia trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
Thiệu Thanh Viễn nói: "Hơn nữa ta muốn nhờ ngài một chuyện.”
Dịch Tử Lam nhướng mày, ha, thì ra hắn ta cũng có lúc cầu xin mình.
"Chuyện gì, ngươi nói. Về phần bổn vương có đáp ứng hay không, thì không chắc. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta có thể miễn cưỡng gật đầu.”
Vừa dứt lời đã cảm giác áo choàng của mình đang bị người dùng sức kéo xuống. Dịch Tử Lam vừa cúi đầu, nhìn thấy tiểu quận chúa đang tức giận nhìn mình, bàn tay nhỏ bé túm lấy áo choàng của hắn, khiến nó phát ra tiếng.
"Phụ vương, người lại nói những lời như vậy sẽ bị đánh người có biết không?" Cô bé thiếu chút nữa thuyết phục được Vân Đông tỷ tỷ đưa mình đi, kết quả phụ vương lại ở chỗ này bắt nạt tỷ phu, đây rõ ràng là đang gây cản trở cho cô bé.
"Hả?" Hắn, hắn sẽ bị đánh? Ai lại liều mạng dám đánh hắn?
Dịch Tử Lam đẩy tiểu bất điểm sang bên cạnh, không để ý tới cô bé nói bậy, liếc xéo Thiệu Thanh Viễn: "Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ngài giúp chúng ta đưa Dương gia về phủ Tuyên Hòa.”
"A?"
"Sau đó, lại mang công nhân ở phủ Tuyên Hòa đến kinh thành."
Dịch Tử Lam không dám tin nhìn hắn: "Ngươi điên rồi sao?”
Thiệu Thanh Viễn đương nhiên không điên: "Không phải ngài phải áp giải Mao huyện lệnh đi phủ Tuyên Hòa trước, sau đó lại cùng áp giải Bình Nam Hầu đến kinh thành sao? Tất cả đều thuận đường.”
Nếu chuyện vốn không có Mao huyện lệnh, Dịch Tử Lam đúng là tính đi theo Thiệu Thanh Viễn đến phủ Linh Châu, dù sao chuyện giải quyết hậu quả của Bình Nam Hầu bên kia, hắn cũng đã giao cho Mạc Húc Lâm rồi.
Sau đó lại từ phủ Linh Châu ngồi thuyền trở lại kinh thành, cũng coi như thuận tiện. MAyy dich
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện Mao huyện lệnh, đây là mệnh quan triều đình, Dịch Tử Lam cũng không tiện bỏ người lại rồi mình thì chạy đi chơi, đó là lơ là nhiệm vụ, sẽ bị buộc tội.
Đương nhiên nếu hắn uống nhầm thuốc, muốn áp giải Mao huyện lệnh đi phủ Linh Châu rồi sau đó lại ngồi thuyền vòng một vòng trở về kinh thành cũng không phải không được, nhưng hiển nhiên hai người Thiệu Thanh Viễn đều không muốn dẫn hắn đi chơi.
Bọn họ không mang theo hắn thì thôi đi, lại còn coi hắn như tiêu sư, hộ tống xong người nhà bọn họ còn muốn hộ tống công nhân?
Hắn đường đường là quận vương gia, một lời không hợp là có thể đánh chết người.
"Người chúng ta có thể tín nhiệm chỉ có ngài." Thiệu Thanh Viễn nói: "Chúng ta thuê tiêu sư cũng được, nhưng ngài là người một nhà, lại là quận vương gia, thân phận tôn quý không người nào dám mạo phạm, giao cho ngài chúng ta mới có thể yên tâm mà làm việc của mình."
Quận vương gia: "..." Ờm, không hiểu sao cảm thấy lời này rất êm tai.
Lại nói tiếp hắn chính là quận vương gia, từ nhỏ đến lớn bên người không thiếu người nghênh đón, lời nói dễ nghe kia đúng là khiến cho tâm trạng con người ta sung sướng.
Hắn vốn đã bách độc bất xâm, nhưng nghe Thiệu Thanh Viễn nói những lời này rõ ràng không phải nịnh nọt nhưng hắn lại cảm giác rất hưởng thụ.
Chẳng lẽ trước kia bị ngược đãi thành thói quen, hiếm khi hắn ta nói vài câu tốt, hắn đã trở nên bay bổng rồi?
Dịch Tử Lam muốn tát mình hai cái, nhưng miệng lại rất thành thật mở miệng: "Quên đi, ai bảo ta rộng lượng, lại là bằng hữu tương trợ, con người ta đối với bằng hữu lại rất cởi mở chân thành, có nghĩa khí.”