Chương 966: Lão tam Cổ Kính Triết
Cố Vân Đông nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn Cổ Kính Nguyên.
“Tam đệ ngươi, chưa chết?”
Cổ Kính Nguyên đã phản ứng lại, làm sao còn có thể trả lời cô, lúc này nghiêng đầu đi: "Không biết ngươi đang nói cái gì.”
Cố Vân Đông mài răng, còn cứng miệng đúng không? Cô giơ tay lên nắm chặt thành nắm đấm, muốn đánh vỡ đầu hắn.
Bạch Hàng đưa tay ngăn cản: "Vân Đông, bên này giao cho ta, con và mẹ con ở bên ngoài chờ ta. Yên tâm đi, ta sẽ bắt hắn phải nói ra sự thật."
Một số chuyện quá đẫm máu, phụ nữ không thích hợp nhìn.
Tuy rằng con dâu ông cũng là một người ngoan độc, nhưng vợ ông không phải, không thể làm bẩn mắt các nàng.
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, nghĩ Bạch Hàng là một đại phu y thuật cao minh, thủ đoạn khẳng định mạnh hơn việc cô trực tiếp đánh rất nhiều.
Cô gật gật đầu, cùng Thiệu Âm đi ra khỏi căn nhà nhỏ.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Cố Vân Đông thấy được sắc mặt âm ngoan của Bạch Hàng đến gần Cổ Kính Nguyên.
Không hiểu sao, lại có chút thông cảm với hắn ta. Dù sao cũng phải nói, vì sao nhất định phải chịu khổ như vậy? Con người vào đường cùng thì làm gì có quyền lên tiếng.
Aizz...
Cố Vân Đông lắc đầu.
Hôm nay thời tiết thật tốt, tuy nói là mùa hè, nhưng vừa vặn là trời nhiều mây, gió mát mẻ, không khí không hề oi bức, quả thực chính là thời gian tuyệt vời để giết người cướp của.
Cố Vân Đông vừa nghĩ, vừa kéo Thiệu Âm đi đến một tảng đá lớn dưới mái hiên ngồi xuống, sau đó nghe tiếng kêu rên thỉnh thoảng truyền đến từ trong phòng.
Đại khái Bạch Hàng làm gì đó tay chân hắn ta, khiến Cổ Kính nguyên kêu không ra tiếng.
Thảm, thật thảm. MAyy dich
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Cố Vân Đông cùng Thiệu Âm nói chuyện phiếm có chút khô miệng muốn đứng lên hoạt động động tay chân, bên tai đã truyền đến tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Hàng đã đi ra.
Ông cầm một cái khăn lau tay, thần sắc rất hài lòng.
"Cha, hỏi ra rồi?"
"Ừm." Bạch Hàng gật đầu: "Cổ Kính Triết quả thật còn sống, theo Cổ Kính Nguyên nói, hai ngày trước hắn tìm tới cửa. Năm đó hắn sinh bệnh, người nhà Cổ gia cho rằng hắn đã chết. Quan sai áp giải bọn họ có ý muốn bọn họ nhanh chóng ném thi thể đi, nhưng bọn họ được lợi ích từ Cổ gia, vì thế một quan sai trong đó nói đã chôn hài tử ở trong núi, kỳ thật quan sai kia trực tiếp ném người ở nơi đó, căn bản không chôn hắn.”
Người cổ gia đều là phạm nhân, những việc này tất nhiên không có khả năng tự ra tay, ngay cả tế bái cũng không được, chỉ có thể để cho quan sai kia ôm đi.
"Dựa theo cách nói của Cổ Kính Triết, sau đó có một thợ săn đi qua núi, nhìn thấy hắn còn nhỏ, ôm hắn về nhà. Phát hiện người không chết, tìm một đại phu, cũng là vận khí tốt của hắn, đại phu kia y thuật cao minh, cứu hắn trở về. Nhưng lúc đó hắn tuổi còn nhỏ, lại sốt cao một hồi, sau khi tỉnh lại đã mất đi trí nhớ, thẳng đến hai năm nay mới nhớ ra, nên lập tức nghĩ biện pháp cứu người nhà.”
Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái: "Nói như vậy, hắn là do thợ săn nuôi lớn? Vậy hắn lấy đâu ra bản lĩnh, có thể xin ý chỉ ân chuẩn xá miễn từ hoàng thượng bên kia?”
Không phải ai cũng giống cô, vừa thông minh lại có năng lực, đến nay dù chưa gặp Hoàng Thượng một lần, lại được phong hào quận chúa.
Cũng không đến mức đi theo thợ săn học công phu, đi thi võ trạng nguyên?
Bạch Hàng thở dài: "Con nói không sai, bản thân Cổ Kính Triết không có năng lực đó, nhưng hắn đúng là tìm được một chỗ dựa vững chắc.”
"Chỗ dựa vững chắc?" Cố Vân Đông kinh ngạc: "Ai?”
Bạch Hàng nhíu mày: "Lỗ vương.”
Lỗ vương, thân là thúc thúc của đương kim thánh thượng, mấy năm trước từng bởi vì khuyên giải tiên hoàng cần chính ái dân, kết quả bị tiên hoàng không thích. Trực tiếp sai người đánh hai mươi đại bản trước mặt văn võ bá quan, sau đó đuổi người về vương phủ, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho hắn.
Từ đó về sau Lỗ vương nản lòng thoái chí, ngại bước ra khỏi vương phủ, cũng không quản chuyện của người khác nữa, làm vương gia nhàn tản.
Đợi đến khi tân hoàng đăng cơ, ngược lại có lòng thân cận với vị hoàng thúc này.
Đáng tiếc Lỗ vương chỉ muốn sống cuộc sống của mình, nửa điểm triều chính cũng không muốn tham dự, vẫn mỗi ngày làm thơ chơi cờ. Nhưng so với thời điểm tiên hoàng còn sống, hắn ngược lại thỉnh thoảng sẽ ra ngoài. MAyy dich
Chỉ là mỗi lần hắn ra ngoài, phần lớn đều là đi chùa miếu, trong triều không ít người thậm chí suy đoán Lỗ vương muốn xuất gia.
Một người như vậy, đi bôn ba giúp Cổ gia, Cổ gia phạm cũng không phải là tội lớn, chuyện năm đó nếu không phải lão Hoài Âm Hầu từ trong đó làm khó dễ, Cổ gia quả thực sẽ không bị trừng phạt nặng như vậy.
Hoàng Thượng cho dù nể tình Lỗ vương, chút chuyện nhỏ này vẫn sẽ thỏa mãn hắn.
Cho nên Hoàng Thượng rất nhanh đã điều tra rõ tội ác của Cổ gia, xác định bọn họ bị trừng phạt đủ rồi, nên hạ chỉ ý tha thứ cho họ.
Nhưng đối với bọn Cố Vân Đông mà nói, cũng không phải chuyện tốt gì.
Cổ Kính Triết làm sao có thể quen biết Lỗ vương chứ?
"Nói là ba năm trước cứu nhi tử Lỗ vương, Lỗ vương đối với hắn có chút cảm kích, lúc này mới ôm lấy chuyện này."
Cố Vân Đông thở dài, ngồi ở một bên tảng đá lớn.
Những người khác ngược lại còn dễ nói, nhưng không tiện đánh vào mặt Lỗ vương. Hoàng Thượng rõ ràng muốn đối đãi tốt với thúc thúc ruột này, cũng sẽ không lật lọng chứ?
Bằng không, chờ bọn hắn trên đường trở về kinh thành, lại tạo ra chuyện ngoài ý muốn tiêu diệt bọn hắn?
Hả? Chờ đã...
Nếu bản thân Cổ Kính Triết không muốn cứu người Cổ gia thì sao?
Cố Vân Đông bất ngờ ngẩng đầu lên: "Con nhớ rõ, Cổ Kính Triết này là nhi tử của Thu di nương đúng không? Hắn có biết những chuyện xảy ra trên người Thu di nương và Cổ Ngọc Văn không?”
Nói đến chuyện này, Bạch Hàng cười nhạo một tiếng: "Lão già Cổ Nghĩa Bình kia âm hiểm giả dối, lần đầu tiên nhìn thấy con trai thứ ba, đã khóc rống nói đến chuyện của Thu di nương.”
Nhưng cách nói của ông ta lại khác xa so với tình huống thực tế, rõ ràng là ông ta tặng Thu di nương cho người ta để đổi lấy một chức quan. Kết quả lại nói cho Cổ Kính Triết là Thu di nương tự nguyện đi theo người nọ. Nàng thấy người Cổ gia sống quá thảm, nữ nhi còn nhỏ tuổi đã phải đi theo lên núi xuống đất, cho dù ngất xỉu còn bị quan binh quất roi đánh tỉnh.
Mắt thấy nữ nhi sinh bệnh lại sắp chết mà không có nơi nào cầu cứu, Thu di nương đã mất đi nhi tử ruột thịt, không thể mất đi nữ nhi ruột thịt nữa. Cho nên cam tâm tình nguyện đi theo nam nhân khác, chỉ vì để cho nữ nhi có thể sống sót.
Nhưng ai biết nam nhân kia tâm ngoan thủ lạt, mấy lần đánh cho Thu di nương phải chạy trốn về Cổ gia.
Cổ gia muốn thay nàng đòi lại công đạo, Thu di nương lại không muốn, sau khi dưỡng thương tốt lại theo trở về.
Cổ Nghĩa Bình muốn đưa Thu di nương về một lần nữa, đáng tiếc Thu di nương không đợi được cơ hội, đã bị nam nhân kia đánh chết.
Tuy rằng sau đó người Cổ gia bắt nam nhân này nợ máu trả máu, nhưng Thu di nương rốt cuộc cũng không thể sống trở lại.
Cổ Ngọc Văn bởi vì việc này mà trong lòng có khúc mắc với Cổ gia, Cổ gia cũng không dám nói cho Cổ Ngọc Văn là Thu di nương vì nàng mới đi lên con đường này, sợ Cổ Ngọc Văn tự trách áy náy đâm ra tâm tình suy sụp, cho nên chỉ có thể tùy ý cho Cổ Ngọc Văn hiểu lầm, cho rằng Cổ gia đổi Thu di nương để mưu cầu phúc hạnh.