Chương 99: Tần Văn Tranh Không Hiểu Phong Tình.
Cố Vân Đông chỉ chỉ đường trắng: "Cách chế đường trắng, có thể hiến cho triều đình."
Mắt Tần Văn Tranh sáng ngời, lại nghe cô nói tiếp: "Nhưng có điều kiện."
"Điều kiện gì."
"Triều đình cho phép ta tự mình chế tạo mua bán." Mẹ nó, rõ ràng là mình làm ra, lúc mua bán còn phải được triều đình cho phép, nhức hết cả bi đấy.
Nhưng Cố Vân Đông hiểu rõ, cô không có khả năng đem kỹ thuật tinh luyện đường trắng nắm chặt ở trong tay.
Thứ này không giống kỹ thuật thêu, người này không có, người kia có. Mình có thể cất giấu để sau này truyền lại, tương lai một đời lại một đời tử tôn kế thừa tay nghề của tổ truyền.
Đường trắng nhưng lại liên quan đến cuộc sống của dân chúng, tương lai sẽ tiến vào ngàn vạn gia đình đấy, giống như muối vậy, cô chỉ là một nữ tử nhà nông nho nhỏ, dám chơi trò độc quyền? Mỗi phút đồng hồ đều bị người đến giết chết.
Nhưng là, cô có thể cho triều đình độc quyền ah.
Cố Vân Đông thấy Tần Văn Tranh trầm mặc, tiếp tục nói: "Tần phu tử, chúng ta cũng không vòng vo, muốn ta đem cách điều chế dâng ra thì đây là điều kiện duy nhất. Đương nhiên, triều đình cũng có thể không đáp ứng, dù sao cũng là uy hiếp lợi dụ ta, nhưng nếu ta tạo thành hậu quả không tốt cũng là điều mà mọi người không muốn chứng kiến đấy."
"Tuy ta muốn lén mua bán, nhưng ngài yên tâm, số lượng của ta sẽ không quá lớn, hơn nữa điều ta mong muốn nhất không phải là việc buôn bán đường cát trắng”.
Nói đến đây cô hạ thấp giọng xuống: "Bất quá triều đình có thể tinh luyện ra số lượng rất lớn, Tần phu tử, hiện tại quốc khố trống rỗng phải không? Ngài đừng nhìn ta như vậy, nói một cách bất kính thì..., tiên hoàng là dạng người gì chúng ta cũng biết, huống chi đương kim hoàng thượng vừa đăng cơ, lập tức gẩy tuyệt bút phân bổ một lượng bạc lớn cứu trợ thiên tai cho phủ Vĩnh Ninh, vậy quốc khố còn bao nhiêu bạc hơi ngẫm lại chút đã biết rõ."
Sắc mặt Tần Văn Tranh ngưng trọng lại.
Giọng Cố Vân Đông càng thấp hơn: "Nhưng đường trắng này, có thể giúp Hoàng Thượng kiếm được một số tiền lớn. Đường trắng này vừa nhìn đã thấy trắng nõn, lại hiếm, ta nghe nói những người đức cao vọng trọng ở kinh thành hơn phân nửa đều thích ganh đua so sánh, nếu biết có vật như vậy, không phải sẽ tìm cách mua được à? Nhưng đường trắng nắm giữ ở trong tay triều đình, còn không phải Hoàng Thượng nói bao nhiêu tiền sẽ là bấy nhiêu tiền sao? Hơn nữa đường trắng cũng có thể bán sang các nước láng giềng, chẳng những thể hiện đất nước chúng ta có kỹ thuật tiên tiến, cũng có thể kiếm được tiền của bọn hắn đúng không?"
Tần Văn Tranh suy nghĩ theo những lời cô nói, càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện.
Tuy nói đường trắng tương lai sẽ phổ biến đến trong nhà dân chúng bình thường, nhưng Hoàng Thượng vẫn có thể thừa dịp mấy năm này kiếm thêm bạc bỏ vào quốc khố đúng không?
Cố Vân Đông tiếp tục nói: "Ta thì sao, cho dù là tự mua bán, cũng chỉ định giá ngang với triều đình, số lượng cũng không nhiều, cho nên đa số vẫn phải hỏi mua chỗ hoàng thượng đúng không? Chỉ cần Tần phu tử làm người chống lưng cho ta đừng cho người khác tìm ta gây phiên phức, ta sẽ đem cách điều chế nói cho ngài biết."
Tần Văn Tranh trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục mới thận trọng nhẹ gật đầu: "Tốt, vậy bây giờ ta có thể đến thôn Vĩnh Phúc để xem ngươi luyện loại đường trắng này như thế nào được không?”
"Tần phu tử vẫn nên hỏi thượng cấp trước, xác nhận lại a."
Tần Văn Tranh nhìn cô thật sâu: "Cô nương nhìn thế nào cũng không giống nữ tử nhà nông."
"Ta cũng biết ta cực kì thông minh."
Cát thị ở một bên nhịn không được cười ra tiếng, khuôn mặt kéo căng của Tần Văn Tranh cũng không nhịn được nữa mà run rẩy một cái, lắc đầu bật cười nói: "Vậy Cố cô nương chờ một chốc, ta đi viết phong thư."
Nói xong, hắn cầm bình đường trắng kia liền đi.
Cát thị vừa rồi vẫn nhìn, nghe được Tần Văn Tranh phải đi, còn nghĩ đến mình có nên thử một ngụm đường trắng ngọt ngào kia không, không nghĩ tới phu quân nhà mình lại không hiểu phong tình, vậy mà trực tiếp cầm đi.
Tần Văn Tranh rất nhanh đã viết xong thư, để cho người đem bình đường trắng cùng phong thư ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành.
Sau đó trở về, lại cùng Cố Vân Đông hàn huyên một lúc lâu.
Cát thị phân phó hạ nhân nấu xong cơm trưa, mời Cố Vân Đông ăn cơm ở Tần gia rồi mới đi đấy.
Cô vừa đi, Cát thị liền có chút lo lắng hỏi Tần Văn Tranh: "Việc này, có thể thành sao?"
Tần Văn Tranh nhìn xe ngựa đã đi xa, thò tay qua nắm lấy tay Cát thị, thấp giọng nói ra: "Hoàng thượng là một quân vương yêu quý nhân tài."
Cát thị đã hiểu, hơn phân nửa là có thể thành đấy.
"Nói như vậy, Cố cô nương có thể tự chế tạo buôn bán đường trắng rồi hả? Vậy cũng sẽ bị không ít người để mắt, kinh thành bên kia muốn hỏi thăm cũng không phải việc khó."
Lại nói tiếp, cho dù Cố cô nương đem cách điều chế hoàn toàn hiến cho triều đình còn mình từ nay về sau sẽ mặc kệ, những người kia muốn nghe ngóng vẫn có thể hỏi thăm ra người khởi xướng là cô ấy.
"Yên tâm đi, ta ở huyện Phượng Khai cũng đã nhiều năm rồi, hôm nay huyện lệnh là Đái Tri phủ, những người kia muốn vươn tay vào, còn phải hỏi qua ta có đồng ý hay không." Tần Văn Tranh nói xong liền nở nụ cười: "Kế tiếp, ta sợ là sẽ rất bận rộn, phu nhân cần phải quan tâm nhiều hơn."
"Chàng bận rộn rồi, không phải chàng vừa hứa với Cố cô nương sẽ nhận em trai cô ấy làm đệ tử sao? "
"Việc này không gấp, ít nhất cũng phải đợi kinh thành bên kia đưa tin tức về, chúng ta mới có tâm tư kia."
Đúng như Tần Văn Tranh đoán, năm ngày sau, kinh thành gởi thư, đưa đến Tần phủ ngay trong đêm.
Một phong thư dày, có thể thấy được sức nặng cùng với sự coi trọng của Hoàng Thượng đối với chuyện này.
Tần Văn Tranh mở bức thư ra, khóe miệng lộ ra vui vẻ.
Sáng sớm ngày kế tiếp, hắn liền dẫn Cát thị cùng con gái Tần An Ninh cùng đến thôn Vĩnh Phúc.
Xe ngựa tiến vào thôn Vĩnh Phúc, người dân trong thôn đã không còn hiếm lạ giống như lần đầu tiên Cố Vân Đông tới nữa rồi.
Dù sao từ lúc Cố gia mua xe ngựa, thiếu gia Liễu gia thường xuyên tới, xe ngựa cũng không kỳ lạ quý hiếm nữa.
Bất quá vẫn có hài tử đi theo đằng sau xe ngựa, Tần An Ninh lần đầu tiên tới địa phương như vậy, nhìn những đứa bé kia cùng những đứa bé ở học đường nhà mình không giống nhau, liền có chút hưng phấn, muốn xuống xe ngựa, bị Cát thị cản lại.
Tiểu cô nương nhà mình cũng không phải dịu dàng nho nhã, nếu thật sự cùng bạn cùng lứa tuổi chơi, khẳng định phải chơi đến phát điên, không kéo về nổi.
Tần Văn Tranh vén rèm xe hỏi tiểu hài tử bên ngoài: "Xin hỏi, nhà Cố Vân Đông đi như thế nào?"
Ngay từ đầu hắn còn sợ những hài tử này không biết, dù sao hắn còn không biết tên của phụ thân Cố Vân Đông.
Ai biết tiểu hài tử lại gật đầu.
Cố gia?
Muốn hỏi nhà khác khả năng còn có đứa không biết đấy, Cố gia này người nào trong thôn bọn hắn mà không biết à? Tòa nhà bằng gạch xanh lộng lẫy nhất là nhà của cô, rất uy phong.
Một tiểu hài tử trong đó lập tức lớn tiếng kêu lên: "Vân Thư, Vân Thư, có người tìm nhà các ngươi, có phải là thân thích nhà ngươi không?"
Đứa bé kia có chút hâm mộ, nhà Vân Thư có tiền, thân thích lui tới cũng có tiền, nhìn xem xe ngựa con to và đẹp hơn của nhà hắn.
Tần Văn Tranh nhìn theo ánh mắt của đứa bé kia, chỉ thấy một đứa bé đang đứng rất xa, đang cầm khăn lau tay cho một đứa bé gái.
Có lẽ không nghe thấy tiếng gọi của đứa nhỏ này, Cố Vân Thư cũng không quay đầu lại.
Đứa bé kia còn muốn gọi, Tần Văn Tranh khoát tay áo, tự mình xuống xe ngựa, đi về phía bên kia.
Vân Thư? Không phải là tên của đệ đệ Cố Vân Đông sao?
Tần Văn Tranh chậm rãi đi đến phía sau hắn, liền nghe thấy tiếng nói chuyện non nớt nhẫn nại của hắn.