Trưởng Tỷ Như Mẹ - Trạch Ân

Chương 10

Trong căn nhà hoang tàn của Ngọc gia, gió bắc gào thét, âm thanh luồn qua hành lang rít lên. Ta lười không muốn nhóm lửa, mò vào bếp tìm thì thấy đáy thùng gạo chỉ còn lại một ít, nhưng đã bị mối mọt.

Nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi dịp tiễn Táo Quân, mẫu thân luôn dẫn tỷ muội chúng ta đến cúng trước bếp, các loại bánh lễ đến bảy tám món, nào là bánh mè, bánh rán, kẹo đường, chân giò đường, còn có bánh đen trắng, ăn vào vừa ngọt vừa dẻo.

Dù gia cảnh không phải phú quý, nhưng phụ mẫu chưa bao giờ để chúng ta thiếu thốn trong ăn mặc.

Khi đó, phụ thân còn làm thầy dạy văn tại Đông Cung, kết giao rộng rãi, đặc biệt thân thiết với Lễ bộ Thị lang Diêm Khuông. Hai người không chỉ thường làm thơ đối ẩm, mà còn hay qua lại thăm viếng.

Mười hai năm trước, cũng vào ngày Lạp Bát tuyết rơi dày, lần đầu tiên ta gặp con trai độc nhất nhà họ Diêm.

Nói đúng ra, vì quy tắc giữa nam và nữ, giữa chúng ta còn cách một bức rèm thêu.

Không ngờ, lần xuất hiện đầu tiên của hắn đã khiến ta ấn tượng sâu sắc.

Cậu thiếu niên khi ấy chỉ mới mười bốn tuổi, đứng trước mặt mọi người với một chiếc giá hành hình cao chừng một thước.

Chiếc giá này được chế tác theo tỷ lệ thật, có đầy đủ các công cụ hành hình như đao, thòng lọng, móc sắt, xích sắt, ngoài ra, hắn còn mang theo một con búp bê gỗ nhỏ, điêu khắc tinh xảo, ngay trước mặt ba tỷ muội chúng ta, hắn diễn giải thế nào là cách hành hình treo cổ.

Có thể tưởng tượng, ngày Lạp Bát năm ấy, bầu không khí kinh hoàng đến nhường nào.

Ngọc Tĩnh Hảo và Ngọc Tĩnh Thư còn nhỏ, sợ hãi đến mức khóc thét, rồi được phụ mẫu ôm đi. Lễ bộ Thị lang Diêm Khuông thì mặt mày khó coi, lập tức mắng hắn là kẻ lạnh lùng vô cảm.

Ai ngờ, cậu thiếu niên chẳng chút nao núng, còn từ trong tay áo lấy ra một mũi tên tam giác sáng bóng: "Phụ thân, những thứ này chỉ là trò chơi trẻ con. Người nhìn mũi tên này xem, nếu dùng trong chiến trận kỵ binh, kẻ địch nhất định sẽ bị thương nặng, chảy m.á.u đến c.h.ế.t tại chỗ..."



Hắn còn chưa nói xong, đã bị Diêm Khuông tát một cái thật mạnh, đánh đến mức m.á.u mũi chảy ròng ròng: "Ta đã nói rồi, binh khí là thứ không lành, không phải thứ mà quân tử nên dùng! Con còn nhỏ mà đã tàn nhẫn, vô đạo đức như vậy sao?"

Thấy sự việc có phần vượt ngoài tầm kiểm soát, phụ mẫu ta vội vã can ngăn. Nhưng khi nhìn thấy Diêm Khuông giận đến mức đỏ mặt tía tai, ta từ phía sau rèm lụa khẽ cất lời.

"Hay để ta khuyên bảo lệnh lang."

Nghe vậy, Diêm Khuông dường như còn muốn nói gì, nhưng đã bị phụ thân ta kéo đi.

Đó cũng là lần đầu tiên ta nói chuyện với nam nhân bên ngoài, phải suy nghĩ hồi lâu, ta mới đưa chiếc khăn tay qua màn lụa.

"Ngươi đang chảy m.á.u, lau đi."

Hắn do dự một chút, rồi nhận lấy khăn, khẽ nói lời cảm ơn.

Qua bức màn, ta lặng lẽ quan sát hắn. Chưa từng thấy nơi nào có vẻ thanh tú của Giang Nam hòa quyện với sự cứng cỏi của Thái Sơn trong một thiếu niên hoàn hảo đến vậy.

Trong lòng ta cũng có chút ngại ngùng, bẽn lẽn nói: "Chuẩn bị binh khí cho chiến trường và giữ tấm lòng của một bậc thánh nhân, không hề mâu thuẫn. Ý tưởng của ngươi rất thú vị."

"Ngươi không thấy ta tàn nhẫn sao?"

"Hình phạt vốn là luật pháp. Nếu tội danh và hình phạt tương xứng, thì hành hình không phải là vấn đề tàn nhẫn, mà là vấn đề công bằng."

Nói rồi, ta lấy bút mực bên cạnh, viết một bức thư tay và đưa qua cho hắn: "Lần sau, nếu phụ thân ngươi lại trách mắng, cứ nói y nguyên những lời này."

Hắn nhận lấy, nhìn kỹ một hồi lâu, rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."



Thiếu niên này tuy ít nói nhưng rất nhanh nhạy, ta nghĩ một ngày nào đó, khi thoát khỏi sự khống chế của phụ thân, hắn chắc chắn sẽ nổi danh khắp chốn.

Có ý định kết giao, ta nhẹ nhàng nói: "Tương lai, nếu Diêm thiếu lang có thể vào Bộ Binh hoặc Bộ Công làm quan, chắc chắn tiền đồ vô hạn."

"Ngươi thực sự nghĩ vậy?"

"Đương nhiên."

Ta còn định tiếp tục khen ngợi hắn, nhưng lại nghĩ đến vẻ lạnh lùng khi hắn điều khiển con búp bê gỗ, trong lòng không khỏi giữ lại một chút cảnh giác.

"Chỉ là, dù làm gì cũng đừng đi đến cùng cực, hãy chừa lại cho mình một đường lui."

"Đường lui?"

"Nếu chẳng may có biến cố, thì chính đường lui đó sẽ là cơ hội duy nhất."

Hắn im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn cô nương đã dạy bảo."

Một lát sau, Diêm Khuông gọi hắn rời đi. Khi đã bước đến cửa, hắn lại quay lại, nhìn ta đầy chân thành.

"Nếu một ngày ta thật sự có thể tỏa sáng ở Bộ Công, hy vọng ngươi cũng sẽ được chứng kiến."

"......... Nhất định."
Bình Luận (0)
Comment