Trưởng Tỷ Như Mẹ - Trạch Ân

Chương 13

Lời ta nói khiến hắn nghẹn lại, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hắn vươn tay về phía ta.

Ta toàn thân cứng đờ, quên cả việc né tránh, chỉ nhìn hắn vén lên vài sợi tóc rối bên má, chậm rãi hỏi: "Ngươi chán ghét ta sao?"

Ta vừa định đáp "phải", thì hắn đã nhanh chóng nắm lấy cằm ta, ngón tay thon dài vuốt từ cằm lên tận mắt. Ta thấy rõ khuôn mặt hắn, lông mày thanh tú, đôi môi đỏ thắm, đẹp đẽ nhưng đầy kiêu ngạo. Cảnh tượng đó khiến mặt ta đỏ bừng, tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ngón tay lạnh như băng chạm nhẹ vào khóe mắt ta: "Nhưng ở chỗ này, lại không thể giấu được."

"…"

Hắn cao hơn ta nhiều, dù ta có cố gắng né tránh thế nào, trước mắt vẫn là chiếc cằm ngọc trắng tinh xảo, đôi môi đỏ hồng hé mở, tự nhiên toát ra phong tình: "Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn cố chấp..."

"Ngươi không sợ ta hành hình ngươi sao?"

Ta giữ vững nguyên tắc không thừa nhận, không từ chối, cũng không chịu trách nhiệm, chỉ cắn chặt răng và nhắm mắt lại. Không ngờ, bên tai lại vang lên một tiếng cười nhẹ.

"Hừ."

Hắn phất tay áo, bước về góc phòng.

Một lát sau, khi quay lại, trong tay hắn đã cầm hai chiếc lông vũ của loài chim trĩ.

"Ngồi lên, cởi tất ra."

???

Tình thế bắt buộc, ta đành phải nửa nằm lên giá tra tấn, Diêm La Tích đứng trước mặt, chỉ cần một cái phẩy tay nhẹ nhàng như hái hoa, liền tháo bỏ giày và tất của ta.

"Đây là hình phạt cười."

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhưng đầy lạnh lùng.

Thế nhưng, cầm lông vũ trong tay, hắn lại đứng đó rất lâu mà không hề nhúc nhích.



Theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, thấy mười ngón chân của ta trắng trẻo, tròn trịa như những nụ hoa, lộ ra bên dưới làn váy...

Đột nhiên, mặt hắn đỏ bừng.

Thật khó tin.

Người này với gương mặt ngời ngời như mây hồng ráng chiều, kiên trì cù lòng bàn chân ta suốt nửa canh giờ.

Ta cười đến nỗi bật khóc.

Dù ta đã vô cùng khốn khổ, hắn vẫn ghé sát tai ta, giọng điệu đầy ác ý mà chế nhạo: "Khóc gì vậy?"

"Không biết còn tưởng ta vừa dùng hình phạt gì tàn độc với ngươi."

Cho đến khi ta khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa, Diêm La Tích mới chịu ngừng tay, một tay kéo ta vào trong lòng, để ta dựa lên vai hắn, chờ đến khi cảm xúc ta dần lắng xuống.

"Ta biết tại sao ngươi không chịu thừa nhận."

Giọng nói của hắn trầm lắng, bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng: "Ngươi muốn ta nhầm lẫn, để tiếp tục bảo vệ Ngọc Tĩnh Hảo, phải không?"

"Không, không phải vậy..."

"Phải hay không, rồi ta cũng sẽ biết."

Nói xong, hắn siết chặt lấy ta, kéo ta qua nhiều dãy hành lang có đông đúc Cẩm Y Vệ, cho đến khi đưa ta vào phòng giam bên dưới.

Rồi hắn im lặng rời đi.

Ngục tốt canh cửa nhìn thấy mặt ta đẫm nước mắt, lắc đầu cảm thán: "Chậc chậc, Diêm đại nhân quả thật là tàn nhẫn mà..."

May thay, phòng giam này cũng khá sạch sẽ, dưới nền đất khô ráo còn trải một lớp đệm cỏ dày. Ta ngả người xuống, cảm giác toàn thân như rã rời, mệt mỏi đến cùng cực.

Nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trên trần, chỉ thấy trời âm u, mây dày đặc kéo đến, từng cơn gió ẩm thấp len vào phòng.

Ngày mai, cơn bão lớn sẽ đổ xuống.



Hôm sau, ta bị đánh thức bởi một loạt tiếng động.

Ngục tốt tháo khóa sắt, mở cửa lao: "Ngọc thị, có người đến thăm ngươi."

Nghe vậy, ta lập tức căng thẳng, cho đến khi người đó tháo mũ trùm, kéo khăn che mặt ra, lúc nhìn thấy rõ gương mặt đối phương, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao muội lại đến đây?"

Nàng vừa nói, vừa cẩn thận dò xét sắc mặt ta: "Chuyện tỷ tỷ đến phố phường gửi sách mà bị Trấn Phủ Ty bắt giam, giờ đã lan truyền khắp triều đình. Muội phải cầu xin phu quân mới vào được đây..."

Người trước mặt chính là nhị muội của ta, Ngọc Tĩnh Thư, hiện làm thiếp trong phủ của một vị Hàn Lâm. Kể từ khi muội ấy xuất giá, đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau.

Nàng quỳ ngồi xuống chiếu, mở chiếc giỏ mang theo, cẩn thận bày từng món ăn ra thảm cỏ.

"Nói cho cùng, tỷ tỷ văn hay chữ tốt, muội muội thì học qua là nhớ, chỉ có ta là ngu muội, nhờ vậy mà sống bình thường, không phải lận đận long đong khắp chốn, chẳng phải cũng là một điều may mắn sao?"

Nghe muội ấy tự giễu, ta cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Ngọc Tĩnh Thư lấy ra một đôi bát đĩa sạch sẽ, đặt bên cạnh ta: "Tỷ tỷ cứ ăn no bụng đã, đợi phu quân muội hạ triều, muội sẽ cầu xin chàng cứu tỷ ra..."

"Không được!"

Có lẽ giọng ta quá gấp gáp, khiến Ngọc Tĩnh Thư giật mình nhìn ta đầy ngỡ ngàng: "Tỷ tỷ..."

"Muội chỉ là thiếp, có tư cách gì mà đi cầu xin phu quân?"

Thấy nàng tròn mắt nhìn ta, ta nghiến răng nói: "Muội có thời gian, chi bằng sinh thêm vài đứa con trai để giữ vững ân sủng, cũng gọi là có hậu cho dòng dõi Ngọc gia, đó mới là việc đúng đắn."

Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Tĩnh Thư dần dầnd từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ.

"Ngọc Hủ Chân, tỷ…!"

Ta nhắm mắt lại, không nói thêm gì.
Bình Luận (0)
Comment