Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 115



Bác sĩ Sài, một người không ở trong giới trượt băng nghệ thuật, nhưng đã điều trị cho một số vận động viên trượt băng xuất sắc trong nước.

Trước khi tiến hành phẫu thuật cho Trương Giác, bệnh nhân cũ của ông là Trương Tuấn Bảo lén lút hỏi: "Bàn chân của Trương Giác còn có thể khôi phục đến mức độ lên sân băng không? Chúng tôi không quan tâm phải nuôi nó bao lâu, chỉ muốn biết có thể dưỡng cho tốt hay không thôi.

"
Sau Trương Tuấn Bảo, vị huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia trượt băng nghệ thuật cũng hỏi ông vấn đề này.

Dù sao thì Trương Giác là thiên tài có thể làm tươi mới lịch sử đơn nam trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ trên đấu trường quốc tế, hơn nữa vào trận đấu kết thúc, đứa nhỏ đã rõ ràng all clean tiết mục, nhưng cậu vẫn đứng trên sân che mắt rơi lệ, có thể thấy cậu rõ ràng không nỡ rời khỏi đấu trường, chỉ cần có một chút khả năng, tất cả mọi người đều không muốn từ bỏ.

Khi đó, câu trả lời của bác sĩ Sài là: "Đứng ở góc độ của một bác sĩ, việc gánh vác môn thể thao cạnh tranh vốn dĩ là rất lớn, dây chằng ở mắt cá chân của Trương Giác bị sụn, còn dây chằng ở đầu gối thì bị giao nhau, thân là người thuận tay phải, lúc nó tiếp băng là dùng chân phải đi? Sau đó nhảy nhảy Philip (F), nhảy Lutz (lz) cũng là điểm băng bằng chân phải! "
"Trừ phi thằng nhỏ có thể đột ngột thay đổi phương hướng của cơ thể, sau đó đổi chân trái để tiếp băng.

"
Nói trắng ra là, nếu đặt hai sợi dây chằng bị thương của Trương Giác lên chân trái, đừng nói là bác sĩ Sài, ngay cả các huấn luyện viên cũng có thể phào nhẹ nhõm, nhưng đặt một nơi phải chịu phần lớn áp lực kỹ thuật như chân phải, quả tim của mọi người đều bị thắt chặt rồi.

Bác sĩ Sài cũng không dứt khoát tuyên án tử hình về sự nghiệp thể thao của Trương Giác, nhưng nếu tiếp tục làm vận động viên trượt băng nghệ thuật mà nói đôi với Trương Giác mà nói là một gánh nặng quá lớn, đặc biệt là cơ thể của cậu vẫn còn đang phát triển, lần này cậu nhất định phải phẫu thuật, sau phẫu thuật cần nuôi ít nhất ba tháng, sau ba tháng có quỷ mới biết đứa nhỏ này cao lên bao nhiêu và có cần thay giày nữa không.

Bọn họ sinh hoạt trong hiện thực, những điều phía trên đều là những nhân tố cần cân nhắc, dù sao Trương Giác cũng không phải là nam chính mang bàn tay vàng hay hệ thống, thiên phú cao đến đâu‌ thì cũng phải thấp thỏm cúi đầu trước thực tế.

Tuy rằng trên cõi đời này cũng tồn tại kiểu người như Martin bị chấn thương xương cột sống mà vẫn tiếp tục mạnh mẽ đứng trên sàn đâu, nhưng Trương Tuấn Bảo và Trương Giác là cậu cháu như tình cha con, nếu việc khăng khăng trở thành vận động viên lần nữa khiến chấn thương trở nên trầm trọng hơn và ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Trương Giác, hắn chính là không nỡ quyết định.

Đừng nhìn Trương Giác khăng khăng tiêm phong bế tại giải vô địch thế giới, Trương Tuấn Bảo cắn răng đứng về phía Trương Giác, thực ra vào đêm trước khi trận trượt băng tự do bắt đầu, người đàn ông bắp thịt đầy người này đã nằm khóc dưới chăn bông, cuối cùng vào lúc sáng sớm gọi Thẩm Lưu rời giường đến đắp hai quả trứng gà nóng lên mắt mới không khiến Trương Giác nhìn ra điều gì khác thường.


Nhìn bóng lưng Trương Tuấn Bảo rời phòng làm việc, bác sĩ Sài thu thập tài liệu, trên vầng trán rộng phản chiếu một sự khôn ngoan.

Nói thì nói như vậy, có thể để lại di chứng hay không, cùng với việc có thể khôi phục đến mức độ nào thực sự cũng có liên quan đến khả năng phục hồi của bản thân người bị thương, đây chính là lý do vì sao phẫu thuật xong, người trẻ tuổi sẽ hồi phục tốt hơn người già.

Khả năng phục hồi của Trương Giác là rất tốt trong số những bệnh nhân mà ông từng gặp, kiên trì tập luyện, ăn uống khoa học đẽ khiến cơ thể cậu tốt hơn 90% so với người thường.

Thân là bác sĩ, bất kể là phẫu thuật gì, bác sĩ Sài đều sẽ cố gắng hết sức để thực hiện, còn cuối cùng có thể phục hồi đến mức độ nào, xem bản thân bệnh nhân thôi.

Vào ngày bắt đầu phẫu thuật, Trương Giác nằm bị đẩy vào phòng giải phẫu, Trương Tuấn Bảo đứng ở cửa dành thời gian an ủi cậu: "Đừng lo lắng, chỉ là phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, không đau đâu, đừng sợ nha.

"
Cậu ơi giọng cậu đang run kia, rõ ràng cậu còn lo lắng hơn cả con.

Trương Giác đáp lời: "Con không sợ đâu, Thẩm ca anh trông chừng ông cậu giúp em, ông cậu của em hỡ căng thẳng là đi tìm rượu, không được cho ổng uống rượu! "
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, chỉ có lời dặn bồi hồi của Trương Giác "Không cho uống rượu" vang lên trong hành lang.

Thẩm Lưu từ trong ba lô của Trương Tuấn Bảo móc móc, móc ra hai lon bia dứa.

Trương Tuấn Bảo: "Không phải chứ sir, bia dứa không phải là rượu!"
Thẩm Lưu mặt mỉm cười: "Tiểu Ngọc có quan hệ rất tốt với Quan Lâm, mà anh cũng biết mũi Quan Lâm như mũi chó rồi, lỡ đâu Tiểu Ngọc đến tìm em ấy điều tranh, sau đó ngửi thấy mùi rượu, Yến tỷ còn ở Bắc Kinh đấy.

"
Ý là người trừng trị anh cách đây không xa, vẫn là kiềm chế chút đi.

Bác sĩ Sài nhìn dáng vẻ cười toe toét của Trương Giác mà không nói nên lời, từng gặp qua những bên nhân có trái tim lớn, nhưng Trương Tuấn Bảo năm đó và Trương Giác bây giờ tuyệt đối là người tài ba nhất trong số những người có trái tim lớn, ông cảm thấy cả đời này mình sẽ không quên được gia đình họ Trương này.

Vì ca phẫu thuật sử dụng thuốc gây tê cục bộ, cho nên ý thức của Trương Giác khá tỉnh táo, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng nhạc vui nhộn, chính là cái loại nhạc được phát trong siêu thị vào dịp Tết Nguyên Đán, Trương Giác nghe ra trong đó là một màn độc tấu sáo trúc《 giơ roi giục ngựa vận chuyển thức ăn 》.

Nghe nghe, cậu còn nghe âm thanh bác sĩ Sài không chút khách khí mắng trợ thủ của mình.

"Này, cậu xảy ra chuyện gì vậy‌, tay y như khỉ, có làm được không? Không được thì đi sang một bên!"
Trợ thủ oan ức không thôi, nhưng vẫn tận tâm tận lực làm trợ thủ, dù sao thì đàn ông không thể nói không, nhìn anh ta như thế, khiến Trương Giác nhớ tới Tần Tuyết Quân hiện đang làm một trợ thủ trâu bò cho khoa phẫu thuật chỉnh hình.

Tất nhiên, việc trong phòng phẫu thuật có thể mở nhạc này, Trương Giác hồi mổ ruột thừa đời trước đã biết, vì vậy thừa dịp bác sĩ Sài mắng trở thủ xong, cậu cũng cùng hàn huyên vài câu.

"Bác sĩ, ông xem con sau khi phẫu thuật cũng không thể đi lại, có thể nhân cơ hội này cắt bao quy đầu* tại khoa tiết niệu của bệnh viện không?"
Bác sĩ Sài thuận miệng trả lời: "Làm phẫu thuật nhỏ này ở bệnh viện chúng tôi, con có khác gì dùng pháo để giết muỗi đâu? Khoa tiết niệu của chúng tôi chuyên về ung thư thận và ung thư bàng quang, chờ khi nào con có thể xuất viện thì hãy đến Tây Uyển tìm chủ nhiệm Vương mà làm, con trai của tôi chính là tìm hắn làm, nó bình thường là đến đó khám sáng thứ tư thứ sáu và chiều thứ năm.

"
Trợ thủ: "Tôi cũng là tìm tới chủ nhiệm Vương làm đó, nhưng không phải gần đây ông ấy đã đi dự hội nghị thận thế giới Trung Quốc rồi sao?"
Bác sĩ gây mê biểu thị: "Tìm bác sĩ Khổng cũng rất tốt, cháu gái tôi là hắn làm đây.

"
Trợ thủ: "Cháu gái?"
Bác sĩ gây mê mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Há, một năm gần đây nó thích mặc váy, cho nên tôi gọi nó là cháu gái.

"
Mọi người đổ mồ hôi.


Trong bài hát phúc tinh rọi chiếu 》của Long Phiêu Phiêu, Trương Giác get được không ít bí mật trong khoa, khi bản nhạc dân gian《 Golden Snake Dance 》kết thúc, Trương Giác bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trương Tuấn Bảo không thể chờ đợi được vọt tới, tháy thằng cháu trai của hắn cực kỳ có tinh thần nói cho hắn biết, chờ khi xuất viện, nhớ dẫn cậu đến bệnh viện Tây Uyển tìm số của bác sĩ Khổng, cậu phải thừa dịp khoảng thời gian đi lại bất tiện này cắt luôn da x.

Trương Tuấn Bảo: ?
Từ sau khi giải vô địch thế giới kết thúc, Trương Giác giống như là biến mất khỏi thế gian, cậu từ chối mọi lời mời biểu diễn thương mại, an tâm dưỡng thương, những người quen biết thì biết cậu đang nằm việc, không quen biết còn tưởng rằng cậu đang bận kết hôn với Saori.

Đúng vậy, trong mắt những người bạn đang theo dõi Trương Giác, bất kể người này đang trải qua cái gì, không gian trên Twitter sẽ luôn bị chiếm giữ bởi hình bóng của một chú chuột hamster càng ngày càng béo!
Nói theo kiểu ngôn tình, chỉ khi rời khỏi sân băng, người phụ nữ không cùng huyết thống duy nhất có thể lấp đầy đôi mắt của Trương Giác cũng chỉ có Saori.

Ngày hôm nay Twitter "Ba ba Saori" là "Đêm đầu tiên tôi gặp Saori, tôi đang đứng bên ngoài khung cửa sổ của một cửa hàng thú cưng gặm bắp, từng bé từng bé hamster khác đan ăn tối trong chiếc lồng tương ứng của chúng, chỉ có Saori là quay người nhìn tôi, trong khoảnh khắc đó tôi đã biết, tôi muốn đưa cô bé khả ái này về nhà, vì vậy hôm nay tôi lại luộc bắp ăn chung với cô ấy! "
Cùng với đó là chín khung hình Saori.

Kanoko còn thấy em gái mình dùng tài khoản để lại bình luận.

kei-chan: Cô ấy không nhìn cậu, là đang nhìn quả bắp trong tay cậu đó.

Phía dưới là một đám thả tim.

Kanoko cũng dùng tài khoản thả tim, hơn nữa cô còn biết, những tài khoản thả tim này, 90% đều là tuyển thủ trượt băng, số huy chương vàng của đám người này cộng lại có thể lấp đầy một căn phòng.

Chấn thương của người này thực sự không sao chứ?
"Hả? Làm mới.

"
Kanoko nhấn vào trạng thái mới nhất này‌, khóe miệng giật một cái.

"Thành công phá kỷ lục của máy đập chuột? Cái quái gì vậy?"
Tỉ mỉ tính toán, Tama-chan đã phẫu thuật được một tháng rồi, thế nhưng bây giờ chạy ra ngoài đập chuột là sao, cậu ấy là ngồi xe lăn đập sao?
Trong vòng gần nửa năm mà tương thân tương ái với chiếc xe lăn hết ba tháng, Trương Giác quả thực là đã ngồi trên xe lăn mà đập.

Lúc này cậu đang ngồi cạnh đài phun nước trong công viên, trên đùi cậu đặt một cái lồng nhỏ có bé hamster, Saori là đang nằm úp sấp bên trong nửa mê nửa tỉnh gặm thức ăn cho chuột, Tần Tuyết Quân mang theo hai ly đồ uống chạy tới, đưa cho cậu một ly.

"Cho em, sữa bò nóng.

"
"Cảm ơn.

"
Trương Giác nhận lấy, nhìn cái ly trong tay hắn: "Anh uống cà phê à?"
Tần Tuyết Quân ngồi xuống bên bờ hồ, gật đầu: "Ừm, nhiều lúc lá gan luận văn dựa vào cái này để kéo dài tính mạng.

"
Điều đáng buồn của những chú chó y tế là ở đây, bọn họ không chỉ viết luận văn tốt nghiệp, sau đó còn thẩm định chức danh nghề nghiệp, tăng tiền lương, cũng như luận văn là thứ không thể tách rời, chỉ cần sống trên đời là không thể ngừng việc học lại.

Bởi vì mọi người đều đã ngồi, Trương Giác không không dấu vết liếc mắt nhìn đỉnh đầu của Tần Tuyết Quân, phát hiện lượng tóc của hắn được duy trì rất tốt, không khỏi hỏi: "Bình thường anh gội đầu bằng gì?"
Cậu muốn hỏi phương pháp mọc tóc của người này, trở về chia sẻ nó cho Thẩm ca và huấn luyện viên Tống

Tần Tuyết Quân nói tên của một số dầu gội trị gàu có giá hợp lý, cũng giống như của Trương Giác, Trương Giác lập tức hiểu, cái tên Tần Tuyết Quân này tuy rằng sống giống như rất gian lận, nhưng thứ chân chính gian lận không phải là não của hắn, mà là đầu tóc.

Sau khi Thẩm ca và huấn luyện viên Tống biết nhãn hiệu gội đầu của anh ấy, đại khái sẽ ghen tị đánh anh ấy một trận đi.

Vận may của người này cũng thật là đen, lúc nối xương cho một đứa nhỏ thì làm nó đau rồi khóc rống lên, bị ba của thằng nhóc cho một đập, khóe mắt bị một mảng bầm tím, lúc này mới‌ được phép nghỉ một ngày, xét thấy bạn bè của hắn rất ít, hầu hết đều đang bị quy hãm trong địa ngục, cũng chỉ có Trương Giác là người bị thương nên rảnh rỗi ở cùng với hắn.

Vì thế Tần tiểu ca vào ngày nghỉ thì không muốn ở nhà, cùng với Trương Tiểu Ngọc mốc meo làm bài tập trong bệnh viện, cùng nhau ra ngoài đi chơi.

Trương nữ sĩ tuy rằng thương con trai lớn, nhưng không phải lúc nào cô cũng có thể ở bên cạnh cậu, cho nên sau khi xác nhận Trương Giác đã hoàn thành xong hai ca phẫu thuật, cô đã thu dọn đồ đạc trở về.

Mà khi Trương Giác khôi phục đến lúc có thể đi lại được, cậu cũng phải về trường đi học.

Hai người trẻ tuổi cứ như vậy dựa vào hồ nước tán gẫu câu được câu không.

"Sang năm em thi đại học rồi đúng không?"
Trương Giác trả lời: "Đúng vậy, khoảng tháng 6 tháng 7 năm sau, chờ học kỳ này kết thúc, học kỳ sau em đã lên cao tam.

" (ý chỉ học kỳ cuối của cấp 3)
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Giác thở dài.

Trên thực tế, nếu như cậu không giải nghệ, cậu nhất định sẽ tham gia Thế vận hội Mùa đông vào tháng 2 năm sau, nhưng để chuẩn bị cho Thế vận hội mùa đông cần phải trước đó nửa năm, đến lúc đó còn phải đi cao nguyên huấn luyện đặc biệt, chỉ sợ học kỳ cuối đều phải bồi vào đó.

Cho dù Trương Giác tự nhận mình có một cái đầu tốt, trong một năm lớp 12 này không học tập cho giỏi, ngược lại toàn bộ tinh lực dồn hết vào Olympic, ngay cả khi cậu đã có kinh nghiệm thi đại học, nhưng cuối cùng vẫn giữ mức tối thiểu là 985, nếu như may mắn thì sẽ vào trường cũ là đại học nông nghiệp.

Dù sao thì cậu không phải là thiên tài tuyệt thế, trọng sinh‌ một lần, thậm chí ngay cả câu hỏi viết văn của kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay là gì cậu cũng không nhớ nổi, rõ ràng là ông trời không định cung cấp cho cậu bất cứ bàn tay vàng gì.

Mà nếu cậu từ bỏ đấu trường trượt băng nghệ thuật, đem toàn bộ tinh lực dồn vào việc học, nói không chừng cậu có thể trở thành học đệ của Tần Tuyết Quân.

Cuộc sống luôn phải có chọn gì bỏ gì, chỉ có chấn thương là thay cậu lựa chọn mà thôi
Vì thế cậu hỏi: "Đại học thủy mộc có ngành nông học không?"
Tần Tuyết Quân nhớ lại một chút, rất chắc chắn trả lời: "Không có! Đại học Bắc Kinh bên cạnh mới ‌có.

"
Trương Giác sa sẩm mặt mày.

Tần Tuyết Quân vội vã bổ sung: "Nhưng chuyên ngành sinh học và hóa học của trường anh rất tốt, không phải thành tích hai môn này của em rất tốt sao?"
Trương Giác: "Cảm ơn, không muốn nhảy hố sinh hóa đâu.

"


Bình Luận (0)
Comment