Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 227



báo động trước: Đây là cốt truyện phi chính văn, bạn không thích cốt truyện Thẩm x Tuấn thì không cần vào nha 】
Ở nhà chống dịch có nghĩa là gì?
Chính là hiện tại mọi người không cần ra ngoài làm việc, học tập và thi đấu, trong những ngày nghỉ Tết cũng không được phép di chuyển, so với dịp lễ hội mùa xuân hàng năm thì lượng người đã giảm mạnh trong năm nay.

Thẩm Lưu năm nay không thể về quê ở Đông Bắc ăn Tết, nên chỉ có thể làm tổ trong một căn nhà lớn có bốn phòng ngủ và hai sảnh cùng với sư huynh của mình.

Gần họ là công viên Olympic, còn có nhà thi đấu Tổ chim, Trung tâm thể thao dưới nước và Bảo tàng Khoa học và Công nghệ, các địa điểm của trượt băng tốc độ và khu trượt tuyết của Thế vận hội mùa đông Kinh Trương sẽ được xây dựng gần đó, đối với hai huấn luyện viên thuộc hệ thống thể dục thể thao này mà nói thì hoàn cảnh sống này không thể tuyệt vời hơn.

Cho nên lúc trước Trương Giác dùng 12,6 triệu nhân dân tệ mua bất động sản, nếu như bán nó ngay bây giờ thì giá có thể tăng lên gấp đôi.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không thể ra ngoài, vì thế Trương Tuấn Bảo cũng chỉ có thể nâng tạ ở nhà, chạy trên máy chạy bộ một chút, rồi lại thông qua cửa sổ bằng kính sát đất phóng tầm mắt nhìn công viên bên ngoài.

Ahhhhh, muốn chạy vài vòng quanh công viên quá đi, chạy bộ trong nhà sao có thể so sánh với chạy bộ ngoài trời chứ? Trời đất ơi, khi nào dịch bệnh mới kết thúc được đây?
Thực ra sau vài năm khoác áo đội tuyển quốc gia, Trương Tuấn Bảo sau nhiều lần làm việc với các lãnh đạo thì cũng đã trưởng thành hơn, biết rằng lúc trước Trương Giác mua bất động sản này là cho hắn.

Hắn nuôi dạy Trương Giác như con trai của mình, Trương Giác hẳn là cũng coi hắn như một người cha đúng không, nghĩ như thế, trong lòng Trương Tuấn Bảo có chút an ủi.

Trương Giác có cha mẹ của riêng mình, nhưng thằng nhóc này sẵn sàng nhớ đến ông cậu trong lúc hiếu kính cha mẹ, như vậy chính tỏ rằng hắn móc tim móc phổi cho Trương Giác trong nhiều năm qua là không vô ích rồi.

Đáng tiếc là thằng nhóc này quá bướng bỉnh, rõ ràng thiếu chút nữa là ngã sấp mặt xuống sân băng mà cũng không chịu từ bỏ thi đấu, Trương Tuấn Bảo nghĩ, nếu như Trương Giác thật sự do đó mà xảy ra chuyện, hắn chỉ sợ mình sẽ không còn dũng khí để tiếp tục làm huấn luyện viên.


Trương Giác bước lên sân băng là vì hắn, nếu như Trương Giác chết trên sàn đấu, Trương Tuấn Bảo sẽ cảm thấy mình chính là hung thủ hại chết đứa con yêu quý nhất của mình.

Thẩm Lưu đặt nước và thuốc bảo vệ gan xuống, "Mau đến uống thuốc đi, thằng cháu anh mới vừa gọi điện thoại cho em, nói nhất định phải kêu anh uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ.

"
Trương Tuấn Bảo lẩm bẩm: "Thằng nhóc thật phiền phức, xa nhau rồi mà vẫn còn muốn quản chuyện của tôi.

"
Nói thì nói như thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cầm thuốc uống vào, có thể thấy được trong lòng hắn cũng rất muốn bị thằng cháu mình quản.

Một lúc sau, cha mẹ Trương Tuấn Bảo gọi điện video tới, hắn ngồi trên ban công trò chuyện với cha mẹ một lúc.

"Dạ, con rất khỏe, lần trước ra ngoài có người nói con trông chưa đến 30, thiệt tình, đã sắp 40 tuổi rồi, cặp mắt của những người đó không biết có bị vấn đề gì không, ba mẹ cũng đừng tùy tiện đi ra ngoài! ! Dạ? Năm ngoái Tiểu Ngọc gửi cho hai người hạt giống sao! ! Thôi, trồng ra đồ ăn ngon là được, không cần cảm ơn nó đâu blabla! ! "
Thẩm Lưu pha một ấm trà, chui vào bàn sưởi, thoải mái thở ra một hơi.

Cái bàn sưởi này cũng là do Trương Giác mua, nói là rất tiện lợi cho mùa đông của họ, xét thấy lúc thằng nhóc này dưỡng bệnh không phải đặt mua cái này thì chính là đặt mua cái kia, có một đống đồ vật cậu tính tặng cho người thân và bạn bè, có thể phỏng đoán rằng lúc thằng nhóc này nằm viện chính là vùi mình vào mua sắm trực tuyến để giết thời gian.

Mặc dù bệnh dịch ập đến, nhưng những thứ mà Trương Giác mua đều rất có ích.

Những cái khác thì không nói, chỉ là thằng nhóc này mua cho ông cậu nó một hộp lẩu tự sôi của một người nổi tiếng trên internet, nghe nói là sau khi Trương Giác mua về mới nhớ rằng mình là vận động viên không được ăn nên đưa cho Trương sư huynh, mà trong hộp lẩu tự sôi này có gửi kèm theo trứng gà tiệt trùng, sốt mayonnaise, bún ốc, mì chua cay, trái cây sấy khô, khoai tây chiên giòn, bánh tráng nước cốt dừa, thịt xông khói, xúc xích càng làm phong phú thêm bữa ăn của bọn họ.

Ghi chú: Những bịch xúc xích đó nghe nói là một giáo sư của Trương Giác đã mang tới cho các sinh viên, vốn dĩ định gửi cho một số vùng nghèo khó như một loại nông sản mới, mà Trương Giác thì miệng vừa đẹp vừa ngọt, nên hốt được vài cân về nhà, nói là dùng thịt heo đen rất chắc, có mỡ có thịt, cắn một miếng là lên mây.

Còn về phần chỗ thịt xông khói thì là do một tiền bối của Trương Giác đã vượt qua kỳ thi lên thạc sĩ vào Đại học Nông nghiệp Tứ Xuyên gửi tới đây, còn kèm theo một chai nước chấm măng khô nữa, ăn thơm nức mũi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trương Tuấn Bảo trở lại phòng khách nhìn thấy Thẩm Lưu mở tivi lên, ánh mắt lại thất thường, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Hắn duỗi tay quơ quơ trước mặt: "Này, đang suy nghĩ gì đó?"
Thẩm Lưu theo bản năng trả lời: "Tôi đang nghĩ, nếu như lúc tôi còn là thiếu niên, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ sống chung một mái nhà với Trương sư huynh.

"
Từ khi Trương Giác thi đậu đại học và vào đội tuyển quốc gia, hắn đã sống ở đây cùng với Trương sư huynh, nguyên nhân là do Trương sư huynh phát hiện mình bị bệnh gan nên Trương Giác đã nhờ hắn trông chừng sư huynh chăm sóc bản thân mình, thế là không biết từ lúc nào, cứ như vậy mà trôi qua năm sáu năm.

Trương Tuấn Bảo cũng chui vào bàn sưởi, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn: "Đúng vậy, không biết từ lúc nào mà cậu đã giải nghệ mười năm rồi.

"
Thẩm Lưu giải nghệ lúc 22 tuổi, sau đó bắt đầu làm huấn luyện viên nhảy cho Trương Giác, hiện tại đã 32 tuổi.

Bọn họ đã gặp lại mười năm.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Thẩm Lưu với Trương Tuấn Bảo diễn ra trên sân băng của huấn luyện viên Lộc, đúng vậy, chính là cái sân băng vỡ lòng của Đại Béo Trương Giác và Nhị Béo Khương Tú Lăng, cũng chính là sân băng vỡ lòng của họ, cẩn thận nhớ lại thì nó đã xảy ra hồi năm 1990 của thế kỷ trước rồi, bây giờ nhìn lại giống như đã trải qua mấy đời vậy.


Trương Tuấn Bảo sinh năm 1980, Thẩm Lưu sinh năm 1988, bọn họ cách nhau tám tuổi, vào năm 1993, cũng chính là năm Thẩm Lưu 5 tuổi, bởi vì từ nhỏ thân thể hắn đã yếu ớt và thường xuyên sinh bệnh, nên cha mẹ hắn quyết định đưa hắn đi học trượt băng, sử dụng thể thao để cường thân kiện thể.

Lúc đó hắn vẫn là một nhóc con cự kỳ nhát gan được dẫn đến trước mặt huấn luyện viên Lộc cực kỳ nghiêm túc, trong lòng hắn chỉ cảm thấy thấp thỏm bất an, lúc mới đến sân băng, hắn đã kéo tay mẹ la hét mình muốn đi về nhà, nhưng vào lúc này, trên sân băng có một chị gái xinh đẹp đang nhảy 3T.

Chị gái xinh đẹp mặt một chiếc áo len xanh và một chiếc quần bó sát dày cộp, dáng người mảnh khảnh, cho nên quần áo treo trên người "cô ấy" có vẻ rất lỏng lẻo, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt đỏ bừng do vận động, giống như phù dung nở rộ trên nước Giang Nam.

Thế là Thẩm Lưu không khóc nữa, hắn ngốc ngốc nhìn chị gái kia, cuối cùng mơ mơ màng màng mà bị mẹ kéo đi thay giày trượt băng.

Huấn luyện viên Lộc nhìn ra điều gì đó, vẫy tay với "Chị gái xinh đẹp" trên sân băng.

"Tuấn Bảo, 6 giờ rồi, xuống sân làm bài tập đi, chị gái con 7 giờ sẽ tới đón.

"
Trương Tuấn Bảo trả lời: "Con biết rồi.

"
Nhân tiện nhắc tới, lúc ấy Trương Tuấn Bảo 13 tuổi, đang trong giai đoạn vỡ giọng, lúc mở miệng chính là một giọng nói vịt đực, khiến cho cậu bạn nhỏ Thẩm Lưu bị dọa chết khiếp, lúc này mới phát hiện đối phương là một anh trai nhỏ, chỉ là dung mạo quá mức xinh đẹp mà thôi.

Thời trẻ của Trương Tuấn Bảo giống như đứa cháu trai Trương Giác của mình, bởi vì gương mặt trẻ trung xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh mai nhỏ nhắn nên bị nhầm là con gái, hơn nữa Trương Giác tốt xấu gì có có đường nét gương mặt sâu hơn do cha ruột mình để lại, cùng với sống mũi cao và thẳng, mà ngũ quan của Trương Tuấn Bảo thì lại giống với chị gái mình là Trương Thanh Yến mang theo sự mềm mại của vùng nước phương nam.

Khuôn mặt quá mức xinh xắn khiến Trương Tuấn Bảo gặp không ít phiền toái, Thẩm Lưu mới đến sân băng học một tháng, Trương Tuấn Bảo bởi vì bị người ta gọi là đồ ẻo lả mà đánh nhau sáu trận, trận nào trận nấy đều giành chiến thắng.

Lỡ như trong trường hợp quậy quá tung trời, thì chị gái Trương Thanh Yến 17 tuổi đang học cấp ba của hắn sẽ đứng ra thay hắn xin lỗi, nhưng có đôi khi Yến tỷ cũng sẽ vác theo băng ghế dài mà nổi điên, khiến đám nhỏ cười nhạo Trương Tuấn Bảo im ru như ve sầu mùa đông, lại bởi vì dung mạo của Trương Thanh Yến quá là mỹ lệ nên còn không nhịn được mà nhìn lén cô ấy.

Thẩm Lưu cũng là một trong số băng đội nhìn lén, bọn họ đều là những người đẹp, sau này có một nhóm người trên mạng ôm ảnh chụp của Trương Giác hét to "Đội trưởng Trương là mỹ nhân trên băng", nhưng thực ra mẹ và ông cậu của Trương Giác lúc còn trẻ cũng xinh đẹp vô cùng.

Đương nhiên, sau khi bọn họ lớn lên thì vẫn đẹp như cũ, nhưng giá trị nhan sắc thời kỳ đỉnh cao của chị em nhà họ Trương là từ 14 tuổi đến 26 tuổi, suốt mười hai năm, nhưng sự phong nhã hào hoa đó của chính họ cũng đã cùng với thời gian đi vào ký ức, chỉ để lại mấy tấm ảnh chụp xưa cũ.

Mà nhan sắc trẻ con mỹ lệ kia của Trương Giác lại càng thêm hút mắt mắt, cùng với những hình ảnh mà cậu để lại trên đấu trường quốc tế, có thể dự đoán là vẻ đẹp của cậu sẽ trường tồn mãi với thời gian.

Lúc mà Thẩm Lưu còn chưa học tiểu học, các huấn luyện viên khi nhắc tới Trương Tuấn Bảo đều sẽ nói: "Thiên phú của Tuấn Bảo, sức bật mạnh, phối hợp tốt, thiên phú trượt cũng không tồi, biểu cảm cởi mở, là hạt giống tốt, nhưng mà tính cách hơi nóng nảy.

"
Trong một khoảng thời gian dài, Trương Tuấn Bảo cũng là đơn nam duy nhất mà Thẩm Lưu có thể tiếp xúc trong thực tế có thể hoàn thành cú nhảy ba vòng, cho nên hắn cảm thấy đối phương rất lợi hại.

Trương Tuấn Bảo quả thực rất lợi hại, hơn nữa hắn cũng rất chăm sóc mấy đứa nhỏ, có đôi khi Thẩm Lưu bị ngã, hắn sẽ cõng Thẩm Lưu đến phòng y tế, Thẩm Lưu nằm trên tấm lưng đơn bạc của Trương sư huynh, có chút thẹn thùng, nhưng cũng mừng thầm.

Trẻ nhỏ thì luôn thích chơi cùng với các anh trai chị gái lợi hại mà, không phải sao?
Cho đến khi Trương Tuấn Bảo được chẩn đoán là bị dị tật hông bẩm sinh, nói đi thì nói lại, thiên phú của hắn chỉ ở mức xuất sắc bình thường, nhưng không đủ để hắn vượt qua khiếm khuyết bẩm sinh và cho phép hắn thực hiện cú nhảy bốn vòng.

Vì thế cho dù biểu cảm của Trương Tuấn Bảo có xuất sắc đến đâu, dù hắn có thích trượt băng đến đâu thì giới hạn cao nhất của hắn cũng chỉ đến đó.


Ban đầu huấn luyện viên Lộc muốn tiến cử Trương Tuấn Bảo vào đội tuyển tỉnh, để hắn đi theo huấn luyện viên Tống trên con đường trở thành vận động viên, nhưng bây giờ lại chỉ có thể hỏi hắn có muốn từ bỏ con đường này, chuyên tâm vào việc học hay không thôi.

Thành tích của Trương Tuấn Bảo rất tốt, năm nào điểm số cũng nằm trong top 20, nếu nghiêm túc học tập thì tương lai chắc chắn sẽ được vào một trường đại học không tồi, mà vào những năm 1990, sinh viên đại học là một sự tồn tại rất quý giá.

Trương Tuấn Bảo nói, hắn muốn vào đội tuyển tỉnh với tư cách là một vận động viên.

Giờ nghĩ lại, đó cũng là lần đầu tiên mà Thẩm Lưu hiểu được một người có thể yêu thích một môn thể thao đến mức nào, mà sự lựa chọn của Trương sư huynh cũng đã gián tiếp thúc đẩy Thẩm Lưu chọn trở thành một vận động viên trượt băng nghệ thuật trong tương lai.

Sau đó Trương Tuấn Bảo cũng lần lượt tham gia một số giải đấu, chẳng hạn như phân trạm tổ thiếu niên, nhưng chưa từng lọt vào trận chung kết, mặc dù cũng từng đến giải vô địch thiếu niên thế giới, nhưng cũng chỉ giành vị trí thứ bảy.

Sự nghiệp của hắn rất giống với Liễu Diệp Minh, vĩnh viễn chỉ luôn là người thay thế cho những vận động viên cấp cao hơn, chỉ khi nhất ca ở trên bị chấn thương thì mới có thể thay thế đối phương tham gia thi đấu, nếu như đối phương bình phục chấn thương hoặc quyết định tiêm phong bế, Trương Tuấn Bảo cũng chỉ có thể rút lui.

Nghe có vẻ như là rất khó chịu, nhưng đây là đã được coi là vận động viên không tồi rồi, hầu hết các vận động viên từ lúc bắt đầu cho đến lúc giải nghệ thì cũng không nhất định sẽ được xuất hiện trong một giải đấu quốc tế.

Không phải ai cũng có thể tỏa sáng vạn trượng như Trương Giác, nếu xương hông của Trương Tuấn Bảo không phải bị dị tật bẩm sinh, thì với ý chí nghị lực và biểu cảm của hắn, có lẽ cũng sẽ đánh một đường vào top 10 thế giới, thế nhưng thiên mệnh hắn chỉ là thế, hắn chỉ có thể nhận.

Lúc ấy Thẩm Lưu còn chưa nhận thức được sự tàn khốc của môn thể thao cạnh tranh, thiên phú nhảy của hắn vô cùng tốt, nên từ năm 12 tuổi hắn đã đã tuyển vào đội tuyển tỉnh.

Hắn thật vui mừng, trong lòng tràn ngập sự vui sướng khi sắp gặp lại Trương sư huynh.

Kết quả sau khi vào đội tuyển tỉnh, hắn lại không gặp được người, lúc sau mới biết được vốn dĩ Trương sư huynh đang chuẩn bị tham gia giải Bốn châu lục, nhưng bởi vì nhất ca nói là chấn thương đã ổn, có thể tiếp tục tham gia thi đấu nên Trương sư huynh bị rút về, cho nên lúc này tâm tình không tốt, huấn luyện viên đã nói hắn đi nghỉ ngơi.

Thẩm Lưu ngẩn ra trong chốc lát, sau khi kết thúc huấn luyện ngày đầu tiên, hắn đi khắp nơi trong đội tuyển tỉnh tìm người, cuối cùng, trên một con đường rợp bóng cây, hắn nhìn thấy một làn khói trắng thoang thoảng bay ra từ thân cây cành lá.

Thiếu niên Thẩm Lưu đi qua đó, nhìn thấy một mỹ thiếu niên mảnh khảnh đang tựa vào bóng cành lá, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, môi hé mở nhả ra một đám khói, khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau làn khói đó, mơ hồ thấy không nhìn thấy rõ.

Đời có mỹ nhân, đẹp như sen hồng, sau làn mây khói, không thể chạm được.

Trương Tuấn Bảo 20 tuổi, là một tồn tại mà khi nhắc đến sẽ khiến các cô gái của đội tuyển tỉnh mặt đỏ tim đập.

Thẩm Lưu thấp thỏm lại không dám tin tưởng kêu lên: "Trương sư huynh?"
Trương Tuấn Bảo cúi đầu, nhướn mày, biểu tình ngả ngớn, ngữ khí còn có vẻ là hữu hảo: "Em là con cái nhà ai?".


Bình Luận (0)
Comment