Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 29



Tháng 10 tại Magic City còn dư âm của nắng gắt cuối thu, ăn xong một bát mì thì toàn thân đầy mồ hôi hột, tháng 10 tại ba tỉnh miền Đông Bắc lại có gió thu dần lạnh.

Khi Trương Giác kết thúc buổi biểu diễn và trở về thành phố H, mới vừa xuống máy bay cậu đã bị cơn gió thu ập đến cho choáng váng, cậu vội vàng kéo dây kéo áo khoác lên chỗ cao nhất.

Một lọn tóc mái hơi dài bị gió thổi xẹt qua mắt Trương Giác, cậu nheo mắt lại, tiện tay đưa lọn tóc ra sau tai.

Thẩm Lưu sờ sờ mái tóc đen mượt và dày của cậu nhóc: "Tóc tai hơi dài rồi, có muốn cắt không?"
Thật ra không cắt tóc thì cũng không sao, Trương Giác vốn dĩ là một học sinh ngoan ngoãn, bây giờ tóc dài ra, thoạt nhìn có cảm giác giống như mỹ nam, rất là vui tai vui mắt.

Thẩm Lưu nói đùa: "Cái lúc mà nữ sĩ Mia lần đầu tiên nhìn thấy em mặc trang phục biểu diễn, bà ấy cũng nói tới nhân lúc còn trẻ thì để tóc dài thử xem, những người đam mê trượt băng rất thích phong cách hiện tại của em, nếu như để tóc dài thì hòa trang cũng sẽ dễ dàng hơn.

"
Trượt băng nghệ thuật là hạng mục nhan sắc tiêu chuẩn, từ trọng tài cho đến những cổ động viên đều là những phường nhan khống, vận động viên có ngoại hình đẹp thậm chí còn có điểm cao hơn, cho nên Thẩm Lưu cũng không kiêng kỵ cùng học trò thảo luận vấn đề ngoại hình.

Trương Giác bây giờ là một người có tiêu chuẩn trắng trẻo gầy gò, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất lại vừa trong sáng vừa ngay thẳng, cho nên ăn mặc tinh xảo đến đâu cũng không hiện ra âm nhu không khỏe, trái lại càng ngày càng tiên khí, linh động, nữ sĩ Mia nói cậu thích hợp để tóc dài tuyệt đối là không nói ngoa.

Ông cậu nghe vậy cười rộ lên: "Tiểu Ngọc đúng là đã để tóc dài, trước khi vô tiểu học thì mới cắt, bây giờ cái bím tóc còn để ở nhà kìa.

"
Đây là phong tục ở quê hương bọn họ, có người thương con sợ con không nuôi được nên dùng tóc của đứa nhỏ thắt thành một cái bím, ý là dùng bím tóc buộc lại con cái, thiên tai tự nhiên hay nhân tạo đều cướp không đi, chờ đến khi đứa nhỏ "đứng tuổi" thì dùng kéo cắt đi.


Trương Giác hồi mới được sinh ra thì căn bệnh vàng da cứ chậm chạp không khỏi, Trương Thanh Yến liền thắt cho cậu một cái bím tóc.

Khi Trương Giác trở thành idol, cậu đã thử tất cả các kiểu tạo hình khoa trương, nghe vậy liền thuận miệng trả lời: "Vậy thì con sẽ sửa lại phần tóc mái, phần tóc phía sau giữ lại.

"
Mấy người vừa nói chuyện vừa rời khỏi sân bay.

Lúc này khoảng cách thi đấu sau biểu diễn trượt băng mới qua một ngày, kỳ nghỉ quốc khánh còn hai ngày nữa, Trương Tuấn Bảo vung tay lên, kêu Trương Giác trước khi kỳ nghỉ kết thúc thì đừng huấn luyện nữa, ăn ngon ngủ ngon tu dưỡng thân thể thật tốt.

Trương Giác dạ dạ đáp lời, xe taxi còn chưa về đến nhà thì người đã dựa vào người huấn luyện viên bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Chiếc xe lắc lư chạy qua con đường uốn lượng, qua hồi lâu có người đỡ cậu nằm úp sấp lên bờ vai ấm áp quen thuộc, có người cõng cậu vững vàng đi về phía trước, bên tai là tiếng bánh xe vali lăn trên đường bê tông vang lên những tiếng lộc cộc.

Đêm trước trời mới đổ mưa, hơi ẩm trong không khí đầy đủ, ông cậu hình như nói một câu "Coi nó ngủ kìa, có bị người ta hốt đi cũng không biết", Thẩm Lưu cười ra tiếng, nhẹ giọng đáp lại điều gì đó.

Trương Giác đem mặt chôn vào hõm cổ ông cậu, thích ý chỉ kém không ngáy khò khè, chờ tiếng cửa mở vang lên, cậu được nhét vào ổ chăn mềm mại, có người đưa tay ra sờ trán cậu, còn có người đắp chăn cho cậu, Trương Giác biết mình đã về đến nhà.

Trước khi trở lại Đông Bắc, Trương Giác đã nhận được lời mời từ đội tuyển quốc gia.

Khi huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia Tôn Thiên – người được các vận động viên trượt băng nghệ thuật trong nước yêu mến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Trương Giác, hòa ái dễ gần nói ra câu nói này, huấn luyện viên trưởng Tống Thành lập tức lộ ra đầy dấu chấm hỏi trên khuôn mặt mình.

Giáp mặt đào góc tường thế này, Tôn Thiên đúng là mặt dày mà!
Hơn nữa Tôn Thiên không chỉ muốn đào Trương Giác, đối với hai vị huấn luyện viên của Trương Giác, thậm chí là đàn em của cậu là Từ Xước đều rất có hứng thú, vậy thì sẵn tiện vung một cái cuốc sáng loáng lên luôn.

Nhưng Trương Giác cự tuyệt đối phương.

Không phải cậu không biết sau khi gia nhập đội tuyển quốc gia thì tài nguyên của cậu có thể được nâng cấp lên, Trung tâm Quản lý thể thao thậm chí có thể cung cấp cho cậu một số khoản phí tài trợ chứng thực hoặc một số thứ gì đó, để cho cậu thậm chí ngay cả trượt băng biểu diễn cũng không nỡ làm.

Có thể cũng là bởi vì điểm ấy, Trương Giác mới càng không thể chấp nhận lòng tốt của Tôn Thiên.

Người khác không biết, chẳng lẽ Trương Giác còn không biết tình huống của mình sao? Bây giờ nhìn cậu chỉ có 1 mét 54, nhưng sau hai năm, khi tuổi của cậu đạt tiêu chuẩn của nhóm người thành niên, cơ thể nhỏ bé này sẽ bước vào thời kỳ tăng trưởng tốc độ cao, trong khoảng một năm rưỡi cậu sẽ một hơi từ 1 mét 59 vọt lên 1 mét 79.

Làm tròn số là 1 mét 8.

Trượt băng nghệ thuật là một môn thể thao tinh vi đòi hỏi các vận động viên phải kiểm soát cơ thể một cách chính xác, Trương Giác lúc thường ăn nhiều hơn sẽ cảm thấy mình sẽ nặng hơn khi nhảy, nếu một hơi cao lên 20 cm, cậu có thể ổn định trọng tâm của cú nhảy cũng như kỹ thuật hiện tại không?
Chưa kể trong thời kỳ tăng trưởng thì ngoài việc tăng chiều cao thì còn phải tăng cân nặng, năm đó Trương Giác đã tăng từ 45 kg lên 68 kg, sau này khi cậu trở thành thực tập sinh idol và đã giảm cân một cách tuyệt vọng để kiểm soát cân nặng thì lúc gầy nhất vẫn là 65 kg.

Cậu căn bản không nghĩ rằng mình có thể vượt qua rào cản phát triển nào cả, hơn nữa chờ đến lúc đó cậu cũng đã bắt đầu bước vào giai đoạn học tập trung học bận rộn nhất.

Trương Giác không phải là thiên tài gặp qua cái gì là không quên được, nhiều nhất là cậu có năng lực học mạnh, trọng sinh lại, cậu vẫn phải lật sách ra ghi chép để đảm bảo số điểm được ổn định, đặc biệt là cấp 3 lại càng nên vậy, trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì trượt băng nghệ thuật cũng phải tạm gác sang một bên.


Cho nên tốt nhất là cậu cứ ở lại đội tuyển tỉnh, đỡ cho Tôn Thiên bởi vì cậu mà nảy sinh ảo tưởng về sự quật khởi đơn nam, cuối cùng cao hứng hụt một hồi.

Về phần hai năm trước mắt, Trương Giác cảm thấy mình có thể giúp đỡ ông cậu và Thẩm Lưu đào thêm vài hạt giống có tiềm lực tốt, tốt xấu gì cũng có bàn tay vàng nhờ trọng sinh, tỉnh H đối với Trương Giác mà nói giống như một quặng mỏ, bên trong giấu hai ba bảo tàng nam hài, nữ hài.

Không phải không yêu thích trượt băng nghệ thuật, không phải là không muốn trượt thêm vài năm nữa, Trương Giác thừa nhận là mình rất hưởng thụ môn thi đấu này, các fans của trượt băng cũng rất đáng yêu, sau khi đi qua Magic City, Trương Giác cũng đã nhận ra sự hấp dẫn của môn thể thao này, nhưng thời gian cậu giữ được thân hình hiện tại là có hạn, đợi lên lúc kỹ thuật suy giảm do dậy thì, Trương Giác rất sẵn sàng giữ lại danh tính vận động viên trượt băng nghệ thuật cua mình, mà chỉ sợ sẽ không trượt ra được thành tích tốt gì.

Trước khi ngày đó đến, cậu sẽ trượt băng thật tốt!
Trương Giác ôm chặt chăn chìm vào giấc ngủ, nơi phương xa, đối phương bởi vì cậu mà nổi sóng.

St.

Petersburg, nhất ca đơn nam người Nga, cũng là đơn nam số một thế giới đang hoạt động Vasily mở ti vi lên, một giọng nói duyên dáng của nữ vang lên.

"Nhà vô địch phân trạm tại Trung Quốc của giải Grand Prix Trượt băng nghệ thuật thiếu niên 2010 đã kết thúc vào tối hôm qua, tuyển thủ trẻ 16 tuổi Kim Tử Tuyên của nước tôi đã giành được huy chương bạc và tuyển thủ trẻ 13 tuổi Trương Giác giành được huy chương đồng.

"
Khi TV đài truyền hình của Nga phát tin tức nước ngoài, nó sẽ không xóa âm thanh gốc mà chèn thêm một đoạn âm thanh, tương đương với bản dịch đồng thời, điều này nghe có vẻ kỳ lạ với người nước ngoài, nhưng bản thân họ đã rất quen với điều này.

Cậu bé tên Trương Giác này có phải là niềm hy vọng của đơn nam Trung Quốc mà Thẩm tập trung vào việc giảng dạy sau khi giải nghệ không?
Bởi vì trượt băng nghệ thuật được coi là một môn thể thao rất phổ biến ở Nga, liên quan đến thi đấu tổ thiếu niên cũng rất được coi trọng, cho nên đài truyền hình cũng sẽ phát sóng những phân trạm thi đấu và bảng xếp hạng của nhóm thiếu niên được ghi lại bởi quốc gia khác.

Mới đầu Vasily chỉ tùy ý tựa lưng và ghế dựa, nhưng khi con thiên nga đen trong ti vi càng ngày càng điên cuồng lên, hắn dần dần ngồi thẳng, thần sắc cổ quái.

Trạng thái của đứa nhỏ này thực sự không đúng, nhảy và xoay tròn đồng thời sụp đổ, nhưng biểu cảm có thể nói là chấn động lòng người, Thẩm là một người đàn ông xoay bốn vòng khiến mọi người phải kinh ngạc, học sinh của anh ấy sao lại đi theo con đường nghệ thuật này?
Đợi đến khi bắt đầu《Kẹp hạt dẻ》, cái 3A đẹp đẽ kia xuất hiện, Vasily đã vô cùng ngạc nhiên.

Hắn rút lại lời nói kia, cú nhảy của cậu bé mềm mại gọn gàng, chất lượng tương đối khá, trong bài thi ngắn đại khái là phát huy thất thường, mà đến trượt băng tự do, cậu ấy đã kéo tình thế trở lại bằng một kiểu ngoan cường mà Vasily vô cùng thưởng thức.

Hơn nữa cậu bé này thế nhưng lại thực hiện được động tác Biellmann, trượt cùng biểu diễn tốt như vậy, nếu không phải bài thi ngắn kéo chân sau cậu bé thì chắc chắn cậu bé sẽ là quán quân không người nào địch nổi ở Trung Quốc.

Lúc này, một câu hỏi vang lên từ phía sau lưng Vasily vang lên.

"Cậu ấy là ai?"
Vasily quay đầu lại thì thấy đàn em Ilya Savshenko.

Hắn nhún nhún vai: "Là đối thủ của em, tên là Trương Giác, năm nay mới tiến vào tổ thiếu niên nhưng đã giành được huy chương vàng ở Mỹ và huy chương đồng ở Trung Quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các em sẽ chạm mặt nhau tại trận chung kết.

"
Ilya chậm rãi tới trước ti vi, cậu bé châu Á kia đã mặc một bộ đồ buồn cười và đang trượt bài 《Cá sấu nhỏ》.

Hắn khẽ cau mày: "Cậu ta giống như một đứa con gái.


"
Vasily: "Để anh nhắc cho nhóc nhở, trước khi nhóc dậy thì thì cũng giống như con gái.

"
Đàn anh bất lương lộ ra biểu tình hả hê cười trên nỗi đau của người khác: "Em hãy cẩn thận một chút, đơn nam châu Á hai năm qua sản sinh ra không ít nhân tài, Hayato Terakami đã trình diễn ngang ngửa với em trong phân trạm đầu tiên, một hồi chiến thắng kia có bao nhiêu mạo hiểm, trong lòng của em cũng biết, cậu bé này không phải là dễ dàng đối phó.

"
Thân phận thái tử Nga không phải là không thể phá vỡ, Ilya chỉ mới hoàn thành quá trình dậy thì của mình một tháng trước khi mùa giải bắt đầu, hắn cao hơn 8 cm và đang trong giai đoạn thích ứng, tiểu tử cũng đừng tùy ý lật xe trong trận chung kết.

Ilya quét mắt liếc nhìn hắn, lạnh nhạt để lại câu nói tiếp theo.

"Terakami thì cũng thôi đi, tôi không cảm thấy một tên nhóc ngay cả nhảy 3F cũng không được có thể đe dọa được tôi, trượt băng nghệ thuật là môn thể thao cạnh tranh, chỉ am hiểu biểu diễn thì không thể trở thành quán quân.

"
Cùng lúc đó, ở Nhật Bản Kanagawa, Hayato Terakami hoàn thành bài tập trung học vào bảy giờ tối, lấy kính mắt xuống nhéo nhéo sống mũi, đứng dậy đi tới phòng khách rót nước uống.

Terakami Yuka – con gái lớn của gia đình Terakami đang xem ti vi, nhìn thấy em trai mình cuối cùng cũng ra khỏi phòng, cô vẫy vẫy tay với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Hayato, chị mới xem chương trình phát sóng từ đài Trung Quốc.

"
Hayato Terakami đáp lời: "Dạ, quán quân có phải là đứa trẻ đã đoạt chức vô địch ở Mỹ không?"
Terakami Yuka tiếc nuối lắc đầu: "Không, phóng viên nói cậu bé phát sốt, dưới tình huống mang bệnh mà xuất chiến kia, Trương đã bị ngã rất thảm tại bài thi ngắn, trượt băng tự do đã liều mạng bám đuổi và chỉ giành được huy chương đồng, quán quân là Juventus.

"
Huy chương đồng cũng có 11 điểm, cậu bé đó vẫn có thể lọt vào vòng chung kết.

Trượt băng nghệ thuật cũng là một môn thể thao phổ biến ở Nhật Bản, ngay từ khi ra mắt, mỹ thiếu niên Trương Giác đã chiếm được không ít sự yêu thích của những người hâm mộ trượt băng nhan khống, khả năng trượt, biểu diễn cùng dẻo dai kinh người của cậu quả thực rất tuyệt.

Nhưng Trương Giác vẫn còn quá ngây ngô, chiều cao khi nhảy không xuất sắc, cách nhảy 3F quái gở và có độc, đại khái là trưởng thành hai năm nữa mới trở thành đối thủ của hắn.

-
Tác giả có lời muốn nói: thời điểm Trương Giác dậy thì thực sự là chà chà! Thắp một ngọn nến cho các huấn luyện viên


Bình Luận (0)
Comment