Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 95



Trương Giác nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì hành trình quá mệt mỏi, Trương Tuấn Bảo ôm cậu nhét vào chăn bông, sờ sờ khuôn mặt của cậu bạn nhỏ, rời khỏi phòng.

Thẩm Lưu đi bên cạnh hắn: "Bác sĩ nói bệnh viêm bao hoạt dịch của nó không nghiêm trọng, dưỡng một tháng là ổn thôi.

"
Trương Tuấn Bảo lắc đầu: "Tâm trạng tôi không tốt không phải vì điều này, chỉ là! Hiện tại tôi chỉ cảm thấy, tại trận chung kết đó, tôi không nên để Trương Giác cứng rắn phong bế.

"
Thẩm Lưu lúc này ngoài ý muốn không thuận theo lời nói của Trương Tuấn Bảo: "Thằng nhỏ đã là một trong những người ít bị chấn thương nhất trong số những đơn nam kiểm soát được cú nhảy bốn vòng.

"
"Sư huynh, tôi cũng tự trách, thế nhưng chỉ cần Tiểu Ngọc tiếp tục bước đi trên con đường này, những tình huống như thế sau này cũng không ít, anh có tin không, nếu sau này chúng ta muốn nó rút khỏi thi đấu, Tiểu Ngọc cũng sẽ cự tuyệt anh?"
Chấn thương là kẻ thù đáng sợ nhất của các vận động viên, nhưng cố tình tất cả các vận động viên hàng đầu đều không thể tránh khỏi việc làm bạn với chấn thương, điều bọn họ có thể làm là nỗ lực hết mình để tỏa sáng và bứt phá mọi giới hạn của bản thân trước khi cơ thể bị chấn thương hủy hoại.

Trương Tuấn Bảo nhìn bóng cây đung đưa trong gió nồm và gió đông ngoài cửa sổ, chân mày hằn lên một vẻ hậm hực.

"Thẩm Lưu, nhìn thấy Trương Giác trượt ra thành tích cao, tôi rất vui, thế nhưng thỉnh thoảng tôi có hối hận khi đưa thằng nhỏ trở lại đấu trường, nó quá hiếu thắng, được định sẵn là sẽ không bao giờ rút lui khi đối mặt với chấn thương, điều này sẽ khiến cho nó phải chịu rất nhiều đau đớn.

"
Ông cậu cũng từng là vận động viên, hơn nữa tính cách của hắn cũng có một phần tương tự như Trương Giác, cho nên hơn ai hết hắn hiểu Trương Giác sau này sẽ đối mặt với điều gì.

Thẩm Lưu trả lời ‌: "Đây chính là lý do vì sao vận động viên cần có huấn luyện viên.

"

Hắn đứng phía sau Trương Tuấn Bảo, ánh mắt rơi trên tấm kính phía trước, trên đó là khuôn mặt nghiêm nghị của Trương Tuấn Bảo.

Thẩm Lưu mỉm cười: "Trương Giác có hai huấn luyện viên giỏi đi cùng với nó, lúc cần thiết, chúng ta sẽ liên thủ chăm sóc đứa nhóc này, để cho nó không có cách nào xằng bậy.

"
Sau khi thảo luận, các huấn luyện viên trở về lo cho tụi nhỏ là Thẩm Lưu và Tống Thành, Trương Thanh Yến thu dọn nhà cửa cho Trương Giác xong cũng phải quay về lo việc kinh doanh trong cửa hàng, mà Trương Tuấn Bảo thì ở lại để trị liệu với Trương Giác.

Mỗi người đều nói Trương Giác không cần quan tâm về chi phí điều trị, trên đó sẽ cho cậu một phần phúc báo, mama Thanh Yến ngoại trừ đưa cho Trương Giác một tấm thẻ còn nhét vào cái bóp nhỏ của cậu một đống tiền mặt dày cộp, để đứa nhỏ biết không cần phải ủy khuất chính mình, yên tâm trị liệu là tốt rồi.

Mặc dù tuy ngoài miệng cứ nói học tập là điều quan trọng nhất, nhưng khi Trương Giác đưa ra sự lựa chọn, Trương Thanh Yến cũng cố gắng hết sức mình để cho cậu sự hỗ trợ tốt nhất, đối với Trương Giác mà nói, điều này thật tốt rồi.

Những bệnh viện hàng đầu như 703 thì giường bệnh đều rất chật, khi đến phòng vật lý trị liệu TCM thì tốt nhất đi vào sáng sớm chiếm một vị trí.

Ông cậu đối với việc này rất quen thuộc, hắn đẩy Trương Giác đến phòng vật lý trị liệu TCM, sau đó vội vàng ra ngoài mua đồ ăn sáng, vào lúc này, tấm rèm bệnh cạnh giường Trương Giác mở ra, một ông chú đẹp trai quen mặt nhìn cậu, dường như rất kinh ngạc.

Trương Giác nhớ ra một chút, vội vã bắt chuyện: "Huấn luyện viên Lan, đã lâu không gặp, thân thể của chú cũng không thoải mái sao?"
Huấn luyện viên Lan sửng sốt một chút, ấp úng : "Ta, chú bị nhiễm khí lạnh, đến đây giác hơi một chút, chút nữa là rời đi.

"
Hắn nhìn chung quanh một chút, như là tại cảnh giác cái gì: "Con, con không thoải mái chỗ nào sao?"
Trương Giác vỗ vỗ chân: "Dạ, chỉ là chấn thương thường gặp ở vận động viên thôi, không nghiêm trọng lắm.

"
Huấn luyện viên Lan đáp một tiếng: "Là huấn luyện viên mang con đến điều trị à?"
Trương Giác gật đầu: "Dạ, có huấn luyện viên, phí huấn luyện viên, bác sĩ của đội, huấn luyện viên trưởng đội tuyển tỉnh và mẹ theo con tới, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi huấn luyện viên thôi, sao vậy ạ?"
Huấn luyện viên Lan: "! Không có gì.

"
Chẳng qua là cảm thấy con rất được sủng ái, nhưng mà dòng độc đinh toàn thôn bị thương đến bệnh viện điều trị, sang năm đã là mùa giải Thế vận hội mùa đông, các lãnh đạo trượt băng phỏng chừng là ăn cơm không ngon.

Hắn do dự một hồi, chậm rì rì hỏi: "Con cao lên rồi đúng không? Cao bao nhiêu thế?"
Chuyện này cũng không cần giấu giếm người khác, cũng không có cách nào che giấu, Trương Giác dứt khoát trả lời ‌: "Trước mắt cao lên gần 4 cm rồi.

"
Đối với môn thể thao phức tạp như trượt băng nghệ thuật mà nói, tăng 4 cm chiều cao trong một tháng là một đòn đánh lớn vào trọng tâm, mà Trương Giác còn có thể trở mình trong trượt tự do ở trận chung kết, từ vị trí thứ tư ở bài thi ngắn có thể đuổi tới huy chương bạc, có thể thấy khả năng phối hợp và thích ứng đáng kinh ngạc.

Nhưng với chấn thương, tình trạng của cậu sau đó khó có thể nói được.

Huấn luyện viên Lan rút bình giác hơi xong, một thân bầm tím do giác hơi, nhanh chóng mang giày, mặc quần áo, sau đó vội vàng rời mất.

Trương Giác cảm thấy mình và người ta cũng không quen biết gì, bởi vậy cũng không thèm để ý đến sự trùng hợp gặp nhau này, chỉ ngồi trên giường bệnh để bác sĩ châm điện cho cậu, đồng thời cầm đèn vật lý trị liệu chiếu vào.

Thật thoải mái.

Ông cậu mang về bánh đậu đỏ và màn thầu, ngồi bên giường mở chiếc nắp hộp đựng bánh đậu đỏ.

"Căn cứ vào việc ăn kiêng của vận động viên, con không thể ăn thịt bò thịt dê ở bên ngoài, bánh bao hay bánh nhân thịt cũng không thể mua cho con, trong cháo trắng nấm mèo có hạt sen cũng không thể cho con ăn, con tạm thời ăn chay cái đi, lần sau cậu qua căn tin mua đồ ăn sáng cho con.

"

Mặc dù biên chế của Trương Giác vẫn ở tỉnh H, nhưng Tôn Thiên đã đặc biệt chấp thuận cho cậu đến căn tin của đội tuyển quốc gia để ăn cơm trong thời gian ở Bắc Kinh, xem như là giải quyết cho cậu một phiền toái lớn.

Trương Giác ăn màn thầu cũng có thể nở một nụ cười thỏa mãn: "Cái bột bánh màn thầu này thiệt ngon, nhưng mà cũng không ngon bằng ông cậu làm.

"
Thực ra dù tay nghề của Trương Tuấn Bảo có tốt đến đâu thì cũng có một khoảng chênh lệch với những người có thể mở cửa hàng kinh doanh, nhưng đứa nhỏ nói tốt, người lớn đều rất vui vẻ.

Hắn nhu nhu đầu cá sấu nhỏ: "Con đang ăn mà tóc tai như thế này cũng không tiện lắm, để cậu buộc lên cho con.

"
Nói xong, ông cậu đem lượng tóc nhiều như cây mun nhu thuận sau lưng Trương Giác, sau đó thắt bím tóc con rết cho cậu rồi lấy dây thun nhỏ buộc lại.

Thực ra thằng nhóc này chỉ cần yên lặng không nói lời nào, sau đó thắt tóc lên thì giống như một quý công tử bước ra từ câu chuyện thần thoại cổ điển nào đó, rấ là thu hút ánh mắt của người khác, Trương Tuấn Bảo đẩy cậu đi qua hành lang, mười y tá bệnh nhân đi ngang qua là hết chín người quay đầu nhìn lại.

Ban đầu khi ngũ quan của Trương Giác nẩy nở, các đường nét trên khuôn mặt của cậu không còn mềm mại và trẻ con nữa, mà lại có vẻ sắc nét hơn.

Không nói những cái khác, thằng nhóc này chỉ dựa vào khuôn mặt mà gây ra một hồi sóng gió cho người hâm mộ trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ, mà những vận động viên có trình độ thi đấu cao và cả giá trị thương mại cao thì việc những ban lãnh đạo trong bộ môn thể theo ít được chú ý coi là trân bảo cũng không có gì quá đáng, cũng khó trách khi giám đốc Tôn nghe tin cậu khổ sở trong quá trình dậy thì thì kích động đến mức xỉu xuống.

Trương Tuấn Bảo không mang theo lược, chỉ có thể lấy ngón tay chải chải tóc cho Trương Giác, rồi vuốt một sợi lại một sợi.

Hắn thấp giọng nói: "Trương Giác, con cũng nghe bác sĩ Sài nói rồi, viêm bao hoạt dịch thì không sao, nhưng chấn thương dây chằng không thể chữa khỏi trong một tháng, đối với giải vô địch quốc gia này, nếu làm không được thì không cần phải cưỡng ép mình.

"
Hai má Trương Giác nhúc nhích nghiền ngẫm thì dừng lại một chút.

Trương Tuấn Bảo tiếp tục nói: "Cậu biết rằng con muốn giành chiến thắng và giành vinh quang về cho đất nước, đây là chuyện tốt, đáng được tuyên dương, nhưng nó vẫn chưa đến mức con phải trả giá bằng chính sức khỏe của mình, nếu dây chằng không được chăm sóc đúng cách thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thể thao lâu dài của con, bỏ lỡ giải vô địch quốc gia cũng chính là bỏ lỡ giải vô địch Bốn châu lục và giải vô địch thế giới, nhưng con vẫn còn sau đó.

"
Trương Giác chớp mắt mấy cái: "Nhưng nếu con không bước đi, chúng ta chỉ có thể giành được một suất trong Thế vận hội mùa đông đơn nam vào năm sau, phải không?"
"Cậu à, hiện tại vốn dĩ có rất nhiều người cho rằng cậu không phải là một huấn luyện viên giỏi, không cho con đến đội tuyển quốc gia, hạn chế thời gian huấn luyện nhảy bốn vòng của con, nếu như để mọi người biết cậu thuyết phục con rút khỏi thi đấu thì tai tiếng cậu phải nhận càng nhiều hơn, lãnh đạo của cậu cũng sẽ mắng cậu, huấn luyện viên Tống cũng chỉ để cho cậu dẫn dắt một số lượng hạn chế.

"
Trương Tuấn Bảo khẽ cười thành tiếng.

Hắn biết, Trương Tiểu Ngọc thoạt nhìn giống như một con cá sấu, nhưng trong lòng cậu đều hiểu tất cả mọi chuyện.

Coi như hắn không để ý đến những ngôn luận trên internet, Trương Tuấn Bảo cũng chú ý tới một tài khoản có tên là "Một vạn tệ" của Trương Giác, nhìn cậu đại chiến ba trăm hiệp với cái người là anti-fan đã mắng chửi hắn đến khi lầu xây cao chồng ngồng, cũng bởi vậy hắn mới biết có một bộ phận người hâm mộ trượt băng rất bất mãn với phương thức dạy học của hắn dành cho Trương Giác.

Nhưng hắn vẫn cho rằng sức khỏe của Trương Giác là quan trọng hơn.

"Trương Giác, con có nghĩ tới không, một khi con kiên trì tiếp tục tham dự các trận đấu còn lại trong mùa giải này, con liệu có thể phát huy tốt ở giải vô địch thế giới với chấn thương không? Chúng ta hãy từ bỏ nửa mùa giải này, không thể so tài ở giải Bốn châu lục hay giải vô địch thế giới cũng được, với tài nghệ của con, vào giải đấu thử nghiệm sang năm, tai giải vô địch quốc gia nhất định có thể chơi ở thời kỳ hoàng kim, suất tham dự Olympic nhất định là của con.

"
"Tại Thế vận hội, cho dù con có bị chấn thương hay không, phi, tuyệt đối không có, lúc đó con muốn chiến đấu như thế nào, cậu cũng sẽ không cản con.

"
Mùa giải Thế vận hội Mùa đông sao? Chờ dậy thì xong, cậu còn có thể tham gia Thế vận hội Mùa đông sao?
Trương Giác không nói gì, chỉ là sau khỉ kết thúc buổi vật lý trị liệu, cậu tự mình đẩy xe lăn tiến lên phía trước một chút, rồi quay đầu lại cười hì hì.


"Ông cậu nhìn nè, con có thể tự đẩy xe lăn đó.

"
Trương Tuấn Bảo lườm một cái, đẩy cậu đến bãi đậu xe.

Trước chiếc xe bán tải trường thành giản dị tự niên, một anh chàng đẹp trai với đôi mắt xám cao 1 mét 95 đứng thẳng người, hắn mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, đầu đội mũ lôi phong, thoạt nhìn giản dị tự nhiên nhưng chiếc xe sau lưng hắn.

Hắn vẫy vẫy tay với Trương Giác, nở một nụ cười: "Tiểu Ngọc, anh đến đón em.

"
Đừng nhìn Trương Giác có thể lúc ẩn lúc hiện trong ống kính của giới truyền thông trong trang phục thi đấu màu xanh lục và đội chiếc mũ đỏ của ông, nhưng thật ra là do Trương Giác ỷ vào bản thân mình nhỏ tuổi nên mới ăn mặc tùy tiện như vậy, trước đó thân là một idol thực tập sinh‌, gu thẩm mỹ của cậu vẫn luôn online nha.

Trương Giác nhìn tạo hình của Tần tiểu ca, trầm mặc hai giây, chỉ vào chiếc xe kia: "Cái này là?"
Tần Tuyết Quân thoạt nhìn có chút kiêu ngạo: "Lần trước anh có một luận văn được đăng báo, trường học cấp học bổng cho anh nên mua một chiếc xe mới.

"
Nhân tiện, Tần tiểu ca năm nay 19 tuổi, đã hoàn thành xuất sắc chương trình học thạc sĩ, hiện tại hắn đang tham gia khóa đào tạo tại bệnh viện đại học y liên minh với người hướng dẫn của mình, đối với những người trẻ ở độ tuổi này mà nói, có thể tự trang trải cuộc sống của bản thân, thậm chí là mua một chiếc ô tô riêng đã là một điều khá tuyệt vời.

Tuy rằng tính tình Tần Tuyết Quân trầm ổn, nhưng ở trước mặt cậu bạn nhỏ Trương Giác, hắn vẫn không tự chủ mà chói sáng một chút.

Trong lòng Trương Giác không rõ: "Sao anh lại chọn mua loại xe này?"
Phía trước là một chiếc xe, phía sau là một chiếc thùng chở hàng không mui, anh là một sinh viên y khoa, sao lại sắm cho mình một chiếc xe bán tải nhỏ với hình dáng như bong bóng vậy chứ!
Tần Tuyết Quân thành thực trả lời ‌: "Lúc anh mùa xe thì có gọi điện cho ông nội để xin ý kiến, lúc đó ông nói ông chưa lái xe bao giờ, huấn luyện viên Trương có xe nêu kêu anh hỏi huấn luyện viên Trương đi, sau đó chú ấy khuyên anh nên mua một chiếc ô tô có thể đựng được đồ, rất thực tế.

"
Trương Giác: "! "
Ông cậu của cậu là người đã lái chiếc minibus ít nhất năm năm, vậy mà còn có người hỏi ông cậu nên mua xe như thế nào?
Thật là sống lâu thì chuyện quái quỷ gì cũng nhìn thấy.

Mặc dù Trương Giác không thể không lập tức thừa nhận xe bán tải thật sự rất thực dụng, phía trước cho người ngồi, phía sau để hành lý và xe lăn của cậu, gọn tên.

Như đã đề cập trước đó, ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách mà Trương Giác mua ở Bắc Kinh là khoản trả trước mà cậu bỏ ra sau khi có một số tiền, sau đó cho Tần Tuyết Quân thuê với giá rẻ, cho nên trong khoảng thời gian Trương Giác điều trị ở Bắc Kinh, thì cùng với người bạn thân kiêm khách trọ này sống chung một mái nhà.

-
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra Tuấn Bảo cũng rất là đau lòng Tiểu Ngọc, không nỡ để cậu phải chiến đấu quá sức, nhưng lý trí của hắn biết rằng nếu Trương Giác không vượt qua thì giải vô địch thế giới sẽ không có hy vọng.

Nói chứ ông cậu đã bỏ lỡ việc hành hung kẻ cầm đầu cho việc Trương Giác cuồng chiều cao rồi ha ha ha ha.




Bình Luận (0)
Comment