Trong một con hẻm nhỏ thuộc thành phố Lam Ninh, một giọng nữ vang lên lanh lảnh.
“Chiều cao khoảng 178cm, nặng khoảng 75kg …” Thanh âm ngừng lại, Tô Mộc Hề ngồi ở phía sau chiếc bàn cổ, đôi mắt khép hờ, khẽ nhíu mày.
Người đàn ông ngồi đối diện với cô trên chiếc ghế gỗ, giọng gấp gáp: “Không cần miêu tả những thứ này, cậu nói thẳng cho tớ biết hiện trường án mạng nạn nhân chết như nào là được rồi.”
Tô Mộc Hề mở mắt, liếc nhìn người đàn ông kia.
Đây là người bạn duy nhất của cô ở thành phố Lam Ninh này, Giang Tín Chi, vóc người cao to, tướng mạo anh tuấn, quan trọng nhất là có cơ bụng, có đường nhân ngư. Con gái thời nay yêu thích nhất là tuýp đàn ông dạng này, nhưng đối với Tô Mộc Hề thì chỉ có cảm giác buồn bực.
Trong tay Tô Mộc Hề là nút áo sơ mi màu đen, cô coi đó như một món đồ chơi, lặng im thưởng thức dưới ánh đèn: “Nút áo này chất lượng rất tốt, là hàng cao cấp. Chủ nhân của nó ắt hẳn là người có tiền, có phẩm vị.”
Giang Tín Chi mất hết kiên nhẫn lên, vỗ bàn: “Tô Mộc Hề! Cậu nói mấy thứ này tớ đều biết. Tớ không có nhiều thời gian, cậu nói mau, xong việc tớ còn có việc!”
Ánh mắt Tô Mộc Hề vẫn dán chặt vào cúc áo màu đen, sau khi ‘A’ một tiếng, lại im lặng.
“Cậu đòi tiền???” Giang Tín Chi biết rõ lý do cô do dự, trợn trừng mắt, “Tớ và cậu làm bạn nhiều năm, biết bao nhiêu lần, lần nào cũng lấy tiền!”
Tô Mộc Hề chậm rãi đáp lời: “Bạn bè lại càng phải đòi tiền, chỉ có tiền mới có thể củng cố tình hữu nghị của chúng ta.”
Thanh âm của Tô Mộc Hề vang lên hùng hồn, Giang Tín Chi buộc phải khoan nhượng: “Được, được, nào cậu nói tiếp đi!”
Lúc này cô mới thỏa mãn, một lần nữa nhắm mắt lại: “Nạn nhân chết trong một đêm gió lớn, trong căn phòng rất rộng, cửa khóa. Đây là chiếc nút áo nằm lặng im trên áo sơ mi, khi ấy nó vẫn chưa bị bung ra. Chủ nhân của nó ngủ trên giường. Một người đàn ông khác tiến vào, một thân âu phục đen, giày da, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, trong tay hắn cầm một con dao gọt trái cây …”
Lần nào cũng vậy, Tô Mộc Hề luôn luôn miêu tả cực kỳ chi tiết, người nóng nảy như Giang Tín Chi buộc phải nhẫn nịn, kìm nén đến mức tay nắm chặt thành quả đấm … Anh ta sắp nhịn không nổi rồi.
“Hắn đi đến bên giường, đâm chết chủ nhân của nó. Tổng cộng đâm mười chín nhát. Hắn bật đèn, trên giường, trên chăn, còn có cả trên mặt hắn … tất cả đều là máu, một màu máu đỏ tươi ….” Tô Mộc Hề vẫn nhắm mắt, tựa như cô đang chứng kiến được cảnh tượng lúc đó, có thể kể lại một cách rất sinh động.
Đúng lúc này, Giang Tín Chi không thể chịu đựng được, cắt ngang lời cô: “Tô Mộc Hề! Cậu có thể bớt chi tiết đi một chút được không?”
Tô Mộc Hề mở mắt, trừng mắt nhìn anh ta: “Giang Tín Chi, cậu muốn tôi ‘Hoàn nguyên hiện trường gây án’, tôi hoàn nguyên hiện trường gây án. Tôi hỏi hết câu này đến câu kia, nút áo cũng cần có thời gian để nhớ lại chứ, cậu gấp gáp cái gì? Bình thường cậu phá án cũng sốt ruột như thế sao?”
Dứt lời, Tô Mộc Hề lại khép mắt: “Nút áo nói, hung thủ cao khoảng 1m82, nặng từ 78-80 ký, rất cao lớn, anh tuấn ….” Sau đó cô mở mắt, cấp tốc lấy bút căn cứ theo mô tả của nút áo, họa ra một tấm ảnh.
Tay nghề vẽ vời của Tô Mộc Hề chẳng ra sao, qua nhiều năm cũng bị những chuyện thế này mà bức thành chuyên nghiệp. Từ một người ‘vẽ bùa vẽ quỷ’, đến bây giờ đại khái cũng có thể vẽ được nên hình, nên dạng.
Giang Tín Chi liếc mắt nhìn bức vẽ, bao nhiêu năm ‘cô họa sĩ’ này lên tay không ít, Giang Tín Chi cũng không đành lòng chê bai.
Dựa vào trình độ của Tô Mộc Hề, nhưng vẫn có thể nhìn ra đối phương đúng là một người tuấn tú.
“Cám ơn! Tớ đi trước!” Giang Tín Chi đứng dậy, gấp tấm ảnh bỏ vào trong túi áo, vội vã ra ngoài.
Tô Mộc Hề gọi theo: “Đừng quên tiền!”
Giang Tín Chi: “Yên tâm! Không đâu!”
Tô Mộc Hề là một trong những thiếu nữ hội độc thân. Cô mở một cửa hàng nho nhỏ cuối con hẻm hẻo lánh. Tên cửa hàng là Hắc Điếm, ngành kinh doanh --- cái gì cũng làm, chỉ cần ‘chủ tiệm’ là Tô Mộc Hề đây đồng ý.
Dĩ nhiên, làm việc nhiều nhất với cô chính là Giang Tín Chi. Mỗi lần cảnh sát phá không được đại án đều đến nhờ cô giải quyết.
Cô có một năng lực thần kỳ, bất luận thả đồ vật nào trước mặt cô, cô đều có thể nói chuyện được với nó, hiểu chúng nó. Lần này, Giang Tín Chi đưa cho cô một chiếc nút áo, là chiếc nút nằm trên áo sơ mi của nạn nhân, dĩ nhiên có thể hỏi ra được chuyện xảy ra khi ấy.
Về phần tại sao cô có năng lực này, chính bản thân cô cũng không biết.
Giang Tín Chi đi rồi, cô liền đóng cửa tiệm. Ngày hôm nay, ‘dọa nạt’ được Giang Tín Chi, cô đã xoay đủ tiền sinh hoạt trong nửa tháng, bây giờ chỉ cần tiền về đến túi là được.
Đóng cửa xong, cô cưỡi con lừa lông ngắn mới mua cách đây một tháng đi vào trung tâm thành phố, vào một nhà hàng Tây Âu, gọi một phần beefsteak cô thích nhất, kết hợp với một chai vang đỏ.
Nói về Tô Mộc Hề, cô là người có chút cố chấp. Thí dụ như chuyện beefsteak này đi, ăn bữa nào cũng không được mà nhất định là buổi tối, nếu không sẽ mất ngủ cả đêm. Đồng thời còn phải chuẩn bị cả vang đỏ, không phải vậy sẽ mất hứng.
Tiếng nhạc du dương trong nhà hàng cao cấp khiến thực khách cho dù gấp gáp đến mức nào cũng phải thả chậm lại bước chân.
Tô Mộc Hề chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ. Trời tối dần, bên ngoài ánh đèn muôn màu thi nhau thắp sáng. Cô liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố lấp lánh ánh đèn, cũng có thể nhìn thấy bản thân của mình phản chiếu trong kính cửa.
Mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, ngũ quan cân đối nhưng không được coi là mỹ nữ, chỉ có thể dùng từ thanh tú để hình dung. Đôi mắt đen tuyền, trong vắt, sinh động. Chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, ôm lấy vòng một căng tràn sức sống.
Tô Mộc Hề cảm thấy mình rất đẹp, cũng nhờ vóc dáng chuẩn đã tăng thêm phân lượng cho cô.
Nâng ly rượu đỏ, đôi môi mỏng dán lên miếng pha lê mỏng manh, trông cực kỳ gợi cảm; thế nhưng ánh mắt của cô lại bị một người đàn ông trẻ tuổi vừa tiến vào thu hút.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, gương mặt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, dưới hàng mày kiếm là đôi mắt hoa đào cực đẹp, đầy mê lực. Dáng dấp cao lớn, mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt.
Bước đi của anh ta rất tao nhã, tiến đến một góc, ngồi xuống.
Tô Mộc Hề nhếch miệng, nghĩ thầm, cơ hội moi tiền của Giang Tín Chi lại đến.
Cô lấy điện thoại, gọi cho Giang Tín Chi.
Rất lâu mới có người nhận điện, truyền đến bên tai là âm thanh ồn ào phía Giang Tín Chi: “Mộc Mộc, bây giờ tớ đang bận phá án, không rảnh cùng cậu ăn beefsteak.”
Phần lớn các cuộc gọi cho Giang Tín Chi đều là rủ anh ta đi ăn beefsteak với cô. Dù sao một người ăn cũng tẻ nhạt.
Thế nhưng lần này không giống vậy, Tô Mộc Hề thì thầm: “Có manh mối quan trọng cung cấp cho cậu, cậu có muốn lấy không?”
Giang Tín Chi đầu dây bên kia sững sờ: “Manh mối gì?”
“Mời tớ nửa tháng ăn beefsteak.” Tô Mộc Hề không chút lưu tình.
Giang Tín Chi rủa thầm trong bụng, chần chừ một lát, rồi đồng ý.
Tô Mộc Hề khẽ cười: “Người đàn ông đó đang ở nhà hàng Pháp!”
Nhà hàng Pháp này là nhà hàng Tô Mộc Hề thường đến ăn, nghe xong, Giang Tín Chi lập tức cúp điện thoại, dẫn người đến.
Tô Mộc Hề đặt điện thoại lên bàn phía tay phải, úp mặt điện thoại xuống. Kế đến, cô dùng tay trái cầm xiên, tay phải cầm dao, nhẹ nhàng cắt từng miếng beefsteak. Cô thích cắt hết thịt bò thành từng miếng nhỏ, sau đó mới từ từ thưởng thức.
Vừa cắt chưa được hai miếng, thì có người tiến đến đối diện cô, bóng người che khuất một mảng, sau đó đối phương ngồi xuống.
Tô Mộc Hề nhướn mắt nhìn, không ngờ chính là người đàn ông đó.