Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 12

Tô Mộc Hề khoá laptop trong ngăn kéo một đêm, cả đêm qua chẳng thể nào ngủ yên nổi, ngày hôm sau trên đôi mắt xuất hiện quầng thâm y như gấu trúc, cô thầm mắng Mạc Nam Tuần mấy ngàn vạn lần trong lòng. Cô nhất định phải đi tìm đạo sĩ tới bắt gã mới được.

Dọn dẹp qua loa trong nhà một chút, Tô Mộc Hề chọn một cái váy đầm ôm eo màu trắng không tay, phác hoạ một cách tinh tế vóc người lung linh của cô. Mái tóc dài màu đen xõa tung, trang điểm thật nhạt, chân mang một đôi giày cao gót sáu centimet. Đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, cô rất hài lòng với trang phục ngày hôm nay mình mặc.

Cầm lấy một cái túi vải đi ra cửa, ngày hôm nay cô không đến cửa hàng, mà đến một tầng hầm ngầm ở khu dân cư trung tâm thành phố.

Trong tầng hầm âm u ẩm ướt, vừa đi vào đã cảm nhận được một làn gió mát thổi qua, Tô Mộc Hề rùng mình một cái, sau đó đi tiếp.

Chốc lát sau, cô dừng trước một cánh cửa.

Trên cửa dán rất nhiều bùa chú lộn xộn, Tô Mộc Hề đá một cước văng cả cửa, đúng lúc có một cặp nam nữ đang đi ra, nhìn qua có vẻ là một cặp người yêu.

Tô Mộc Hề hung dữ đứng trước cửa, cặp người yêu kia hình như là bị cô dọa sợ, nhìn thoáng qua rồi lập tức bỏ chạy.

“Thí chủ à “lai giả bất thiện” [1].” Một giọng nữ truyền đến từ xa xôi, “Hung dữ như vậy, bần đạo không dám đoán mệnh.”

[1] ‘’ Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai’’: chỉ người đến nhưng không cóý tốt, nếu cóý tốt thìđã không đến

Tô Mộc Hề đóng cửa lại, nhìn quanh bốn phía một lúc.

Trong phòng không mở đèn, chỉ thắp một cây nến, tia sáng yếu ớt âm u, bên trái đặt một tượng thần Chung Quỳ [2], ở giữa có treo một cái rèm trong suốt ngăn ở giữa, có thể lờ mờ nhìn thấy có người đang ngồi thiền bên trong, bên ngoài rèm đặt một cái ghế, Tô Mộc Hề ngồi xuống.

[2] Thần Chung Quỳ: Vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma

“Có được hay không không thể theo ý của cô được.” Tô Mộc Hề bắt chéo hai chân.

Vừa nghe được giọng nói này, người ngồi thiền bên trong lập tức vén rèm thò đầu ra, hai mắt tỏa sáng: “Tiểu Mộc Mộc?”

Người vừa thò đầu ra có tuổi tác không cao lắm, mặt mày bình thường, giữa lông mày có một cái nốt ruồi duyên. Người này là thần ăn uống, đạo hiệu là Ẩn bà bà, cũng từng là một trong số các khách hàng của Tô Mộc Hề, Tô Mộc Hề không còn cách nào khác, mới đành đến tìm bà.

“Hôm nay tiểu Mộc Mộc ăn mặc rất đẹp nha.” Ẩn bà bà híp mắt nở nụ cười nhìn Tô Mộc Hề, ánh mắt từ trên mặt của cô dời xuống, “Ôi ôi, lộ hàng kìa lộ hàng kìa!” Hình như cô ta rất hưng phấn.

Tư thế ngồi lúc này của Tô Mộc Hề thật sự rất phóng khoáng, cô lại còn mặc váy, việc lộ hàng là đương nhiên, sau khi nghe được lời nói của Ẩn bà bà, cô tự điều chỉnh tư thế ngồi một chút, đặt túi vải lên trên đùi.

“Tiểu Mộc Mộc, hôm nay cô đến tìm tôi làm gì á?” Ánh mắt của Ẩn bà bà sáng rực nhìn chằm chằm ngực của Tô Mộc Hề.

“Xem giúp tôi một quẻ, gần đây tôi gặp chút phiền phức.” Tô Mộc Hề nói.

Vừa nghe được cô muốn xem một quẻ bói, Ẩn bà bà lập tức lùi đến phía sau rèm, ho nhẹ một tiếng: “Không biết thí chủ đang bối rối chuyện gì, nhân duyên, sự nghiệp hay tài vận?”

“Gần đây bị mấy thứ không sạch sẽ bám lấy, cô xem thử cho tôi xem có cách gì để hóa giải không.” Tô Mộc Hề nói.

“Chờ bần đạo tính toán một chút.” Ẩn bà bà bấm ngón tay tính toán phía sau rèm. Một lát sau, cô ta nhíu mày, hít vào một hơi: “Hừm ——”

“Sao vậy?” Tô Mộc Hề nghi hoặc.

Ẩn bà bà thò đầu ra: “Tiểu Mộc Mộc, tuy hôm nay cô đã chịu bán nhan sắc, bà bà đây cũng rất hài lòng. Thế nhưng, nó giống như cô vậy chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, trong lòng bà bà đây thật sự rất ngứa ngáy khó chịu.” Cô ta híp mắt cười cực kỳ thô tục, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy bà bà cảm thấy người đẹp thì đương nhiên rất đẹp, nhưng vẫn không sánh được với một anh chàng đẹp trai. Không bằng cô cho bà bà mượn người bạn Giang Tín Chi kia của cô một đêm được không?”

Tên thật của Ẩn bà bà chính là Mục Liễu Sắt, nam nữ đều ăn hết, có điều khác với người đẹp, cô ta càng yêu thích những anh chàng đẹp trai hơn, được cho là đồng đạo của Tô Mộc Hề. Tô Mộc Hề thì thà có được ít mà tốt, từ trước tới giờ cô chỉ dám nhìn những anh chàng đẹp trai từ xa, không đến gần. Nhưng Mục Liễu Sắt lại không như thế, đối với cô ta mà nói nam thần vĩnh viễn xếp thứ nhất.

Cô ta đã thèm thuồng Giang Tín Chi từ lâu, cũng may cơ thể Giang Tín Chi cường tráng, bản lĩnh mạnh mẽ, anh lại còn là một cảnh sát hình sự, Mục Liễu Sắt vẫn không dám ra tay.

“Cô xác định, cô đánh thắng được Giang Tín Chi sao?” Tô Mộc Hề quan sát Mục Liễu Sắt, vóc dáng cô ta thấp bé, hơn 1m5 là cùng. Tất nhiên không cần nói đến Giang Tín Chi, đến lúc sẽ không thể tránh khỏi một trận ác chiến.

Một lần nữa Mục Liễu Sắt lui vào trong rèm, ngồi vào chỗ của mình: “Đã như vậy, thí chủ hãy tự mình giải quyết đi.”

Tô Mộc Hề đỡ trán, cô đã biết điều mà bán nhan sắc của mình rồi, kết quả không lại, thì cũng là rất đau lòng. Một lát sau cô nói: “Tôi biết có một night club trong trung tâm thành phố, nghe nói đàn ông trong đó khá tuyệt.”

“Thật không?” Mục Liễu Sắt lại thò cái đầu ra, hai mắt tỏa sáng.

Tô Mộc Hề gật đầu, trong lòng nghĩ có lẽ mức phí tiêu dùng trong đó cũng không thấp, hôm nay có lẽ túi tiền của cô sẽ phải xẹp xuống rồi.

Mục Liễu Sắt cười hai tiếng, lại ngồi vào chỗ của mình lần nữa, bấm đốt ngón tay bắt đầu tính toán, trong miệng còn đang lầm bầm cái gì đó.

“Cái thứ không sạch sẽ kia xuất hiện vào ngày Tiểu Mãn [3] sao?” Sau một lúc, Mục Liễu Sắt hỏi.

[3] Tiểu Mãn (tiếng Hán: 小滿/小满) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60° (kinh độ Mặt Trời bằng 60°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Lũ nhỏ, duối vàng.

Tô Mộc Hề cẩn thận nhớ lại ngày tháng, lần đầu tiên cô gặp được Mạc Nam Tuần là vào ngày 20 tháng 5, chính là ngày Tiểu Mãn, cô nhanh chóng gật đầu.

“Bần đạo đã cẩn thận tính toán, phát hiện cô có quý nhân giúp đỡ, nếu như tôi đoán không sai, cái vòng cổ cô đang đeo kia chính là của quý nhân cô đưa.” Mục Liễu Sắt tiếp tục nói.

“Đúng vậy.”

“Hơn nữa tôi vừa dùng hoa mai bói một quẻ, phát hiện quý nhân giúp đỡ cô, là một anh chàng rất rất đẹp trai đó, so với Giang Tín Chi của cô, chỉ có hơn chứ không có kém.” Cô ta cười híp mắt nói.

Tô Mộc Hề lườm cô ta một cái: “Họ Mục kia, cô tính cho tôi trước đi rồi hẵng tính chuyện khác được không? Còn có, Giang Tín Chi không phải của tôi.”

Mục Liễu Sắt “chậc chậc” hai tiếng, lấy ra ba cái đồng tiền, lắc sáu lần liên tục: “Tình huống khá phức tạp.”

“Tình huống thế nào?”

Mục Liễu Sắt vuốt cằm, quan sát quẻ bói kỳ lạ này thật cẩn thận, con mắt hơi nheo lại: “Nếu như bần đạo không nhìn lầm, quý nhân của cô, cũng không định lại ra tay giúp đỡ.”

“Nếu anh ta chịu giúp tôi, tôi sẽ đến tìm cô chắc?” Tô Mộc Hề lườm một cái, đạo lý đơn giản như vậy, có nói cũng như không.

“Quý nhân của cô, ắt hẳn là đang rất bận rộn, không thể phân thân đến giúp được.” Mục Liễu Sắt nói.

“Tôi đến không phải là để hỏi cô chuyện này, tôi đến đây là để hỏi, liệu cô có biện pháp nào có thể hóa giải không.” Tô Mộc Hề lại nhấn mạnh lý do mình đến đây một lần nữa.

Mục Liễu Sắt cười hai tiếng: “Công lực của bần đạo có hạn, bần đạo cũng không biết. Có điều, quý nhân của cô không phải là một người bình thường, muốn hóa giải cục diện này, đó chỉ là việc dễ như ăn cháo.”

“Anh ta là ai?” Tô Mộc Hề đến gần hỏi, đối với thân phận của Cố Dĩ Bạch, cô cũng từng khá tò mò.

“Thiên cơ bất khả lộ.” Mục Liễu Sắt bí hiểm nói.

“Ha ha.” Tô Mộc Hề cười lạnh một tiếng, sau đó đứng lên, “Nếu không có cách hóa giải, vậy thì tôi đi đây.”

Mục Liễu Sắt thò đầu ra từ rèm, gọi cô lại: “Khoan đã khoan đã.”

Tô Mộc Hề nghi ngờ nhìn cô ta.

“Uầy, hình như trong cái ngăn kéo phía dưới tượng Chung Quỳ có mấy lá bùa, lấy về dán đi.” Mục Liễu Sắt chỉ chỉ tượng Chung Quỳ.

Tô Mộc Hề đi đến mở ngăn kéo ra, bên trong có một cái hộp nhỏ, trong hộp nhỏ đều toàn là bùa, Tô Mộc Hề nhét nguyên hộp vào trong túi.

“Tiểu Mộc Mộc, làm người không thể lòng dạ đen tối như vậy được, cô lấy hai lá bùa là được rồi, còn lại trả hết cho tôi chứ.” Mục Liễu Sắt bất mãn nói.
Bình Luận (0)
Comment