“Tại sao anh lại nghi ngờ Mục Liễu Sắt?” Tô Mộc Hề liếc anh.
“Mục Liễu Sắt? Là cái cô đạo sĩ kia à?” Ánh mắt của Cố Dĩ Bạch trở nên thâm sâu, “Đạo sĩ ở thành phố Lam Ninh vốn không nhiều, những người có đủ đạo hạnh để nuôi quỷ lại càng thêm ít, lần trước gặp cô đạo sĩ kia tôi thấy trên người cô ta có âm khí rất nặng, có lẽ là vì cô ta tiếp xúc nhiều với ma quỷ.”
“Đó không phải là tà môn đạo sĩ sao?”
Cố Dĩ Bạch nhìn cô một cái, nói: “Cũng không nhất định là vậy, cô ta có thể nuôi nhốt được ma quỷ thì chắc chắn đạo hạnh của cô ta không thấp, có lẽ sẽ không bị ảo giác. Tuy tôi thấy âm khí trên người cô ta khá nặng, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, cũng không giống như những tà môn đạo sĩ khác.”
Tô Mộc Hề hít sâu một hơi, sao ngoài Giang Tín Chi ra, bên cạnh cô chẳng có người nào bình thường vậy?
“Làm sao để tôi tin tưởng anh được đây?” Tô Mộc Hề nhìn đôi mắt thâm thuý màu đen của anh.
Lời nói của anh trước sau không như nhau, tuy rằng anh có giải thích, nhưng làm sao cô có thể xác định thật giả đây?
“Tôi cũng đang muốn nhờ cô giúp đỡ nên không cần thiết phải lừa gạt cô. Hoàn thành xong việc này, cô hãy nói cho tôi biết tin tức liên quan về bức tranh ẩn chữ kia.” Cố Dĩ Bạch nói.
“Anh đã quên rồi sao, lúc nãy anh vừa nói muốn thu phục Mạc Nam Tuần thay tôi, cũng tại lần trước anh làm Mục Liễu Sắt tức giận bỏ đi, đây là anh đang bồi thường cho tôi, không phải là giao dịch.” Tô Mộc Hề vừa nhìn anh vừa nói, một ngón tay gõ lên mặt bàn, trên mặt xuất hiện ý cười.
Tay Cố Dĩ Bạch nắm thành nắm chặt lại, có hơi bất đắc dĩ nói: “Tô Mộc Hề, cô chơi xấu tôi.”
“Không phải tôi chơi xấu anh, mà là anh chơi xấu tôi trước, anh vừa nói vậy còn gì.” Tay của Tô Mộc Hề chống cằm, chớp mắt một cái, “Muốn tôi nói cho anh biết cũng được, cầu xin tôi đi.”
“Tô Mộc Hề, cô…” Cố Dĩ Bạch nhìn cô, nhất thời nói không nên lời, anh không ngờ cô lại trẻ con như vậy, cứ cắn mãi không tha cho người khác.
Tô Mộc Hề bật cười, chẳng biết vì sao, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Đứng lên chậm rãi xoay người, cô nói: “Được rồi, tôi muốn đóng cửa hàng, mời anh Cố mau trở về.”
“Thời gian vẫn còn sớm.” Cố Dĩ Bạch nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại chỉ mới hơn hai giờ chiều.
“Buổi trưa tôi không ăn cơm, bây giờ tôi đi ăn cơm trưa, sau đó về nhà ngủ một giấc. Hi vọng sau khi tôi tỉnh dậy, anh đã thu phục được Mạc Nam Tuần.” Tô Mộc Hề sửa sang lại váy, khoá túi lại sau đó đi ra ngoài.
Cố Dĩ Bạch đi theo sau cô: “Tô Mộc Hề, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên bàn bạc lại chuyện này một chút.”
Tô Mộc Hề dừng bước, xoay người nhìn anh, lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Ừ, nếu tâm tình của tôi tốt, có lẽ tôi sẽ nói cho anh biết.”
Ánh mắt của Cố Dĩ Bạch sáng ngời, chậm rãi nở nụ cười.
Tô Mộc Hề tìm đại một quán cơm ven đường để ăn uống rồi trở về nhà đánh một giấc, nhưng ngủ không bao lâu thì thì bị cuộc gọi của Giang Tín Chi đánh thức.
“Mộc Mộc, hôm nay tớ có đến nhà họ Chương, thái độ của bọn họ vẫn như vậy, cậu có cách nào khác không?”
Tô Mộc Hề nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại, cảm thấy thật mệt mỏi, mơ màng không rõ nói: “Không cần điều tra nữa, tám phần mười chính là tự sát.”
“Hả? Không phải cậu đã nói cô ta không phải tự sát sao? Tớ cảm thấy vụ án này có rất nhiều điểm đáng nghi, sao lại không điều tra tiếp nữa?” Giang Tín Chi nghi ngờ.
Tô Mộc Hề trở mình, nằm ngửa trên giường: “Tối nay sẽ nói cho cậu biết, tớ cúp máy trước đây.”
Ném điện thoại di động đi, Tô Mộc Hề lại nằm thành hình chữ “đại”
[1] trên giường, tiếp tục ngủ
[1] Chữ đại trong tiếng Trung là 大Sau khi Tô Mộc Hề thức dậy, trời cũng đã tối rồi.
Mở đèn trên đầu giường lên, cô dụi dụi con mắt, ngồi đơ người trên giường một hồi, vừa cầm điện thoại di động lên nhìn lại phát hiện đã sắp tám giờ rồi.
Điện thoại hiện bốn cuộc gọi nhỡ, hai cuộc của Giang Tín Chi, hai cuộc còn lại của Cố Dĩ Bạch.
Không ngờ cô lại ngủ say như chết như vậy, bốn cuộc gọi vẫn không đánh thức được cô…
Tô Mộc Hề xuống giường, mang dép đi ra ngoài phòng khách, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cả người đột nhiên căng thẳng.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Tô Mộc Hề bước đến trước cánh cửa, hỏi: “Ai?”
“Cố Dĩ Bạch.” Bên ngoài truyền đến giọng nói dễ nghe của Cố Dĩ Bạch.
Tô Mộc Hề nhíu mày, mở hé ra thành một cái khe, thò đầu ra: “Sao anh lại chạy tới nhà tôi nữ vậy?”
“Gọi điện thoại cho cô thì không ai bắt máy nên tới xem cô một chút, còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì rồi.” Cố Dĩ Bạch nói, “Cô không sao là tốt rồi.”
“Mạc Nam Tuần đâu?” Tô Mộc Hề hỏi.
“Ban ngày không thấy bóng dáng của gã, giờ tý đêm nay hắn sẽ hành động.”
“Nửa đêm thì nói đại nửa đêm đi, giờ tý cái gì, toàn tỏ vẻ nho nhã!” Tô Mộc Hề có chút bất mãn nói.
“Được rồi, tôi không sao cả, anh mau về đi.” Tô Mộc Hề nói, chuẩn bị đóng cửa.
Cố Dĩ Bạch lấy tay chặn cửa, ngăn cô lại: “Khoan đã.”
Tô Mộc Hề nghi ngờ nhìn anh.
“Buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài.” Cố Dĩ Bạch dặn dò.
“Nhưng tôi còn chưa ăn tối, phải ra ngoài ăn.” Tô Mộc Hề nói, cô vốn đang chuẩn bị thay đồ để đi ra ngoài ăn đây.
Cố Dĩ Bạch nói: “Cô có thể nấu cơm ở nhà, nếu như không có nguyên liệu nấu ăn tôi có thể đi mua giúp cô.”
“Tôi không biết nấu ăn.” Tô Mộc Hề nói, con ngươi màu đen trong suốt nhìn Cố Dĩ Bạch, tối nay cô không thể không ra ngoài ăn.
Anh suy nghĩ một hồi, lại nói: “Vậy tôi nấu cho cô ăn, thời gian vẫn còn kịp.”
“Tôi muốn ăn beefsteak.” Tô Mộc Hề nói, cả người dựa vào khung cửa.
Cố Dĩ Bạch vuốt cằm, sau đó rời đi.
Tô Mộc Hề đóng cửa, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút, sau đó không lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Mở cửa, Cố Dĩ Bạch đứng trước cửa, trong tay cầm một cái túi nhựa.
Tô Mộc Hề để anh đi vào: “À, phòng bếp ở chỗ đó.” Cô chỉ chỉ.
Cố Dĩ Bạch nhìn xung quanh phòng khách một hồi, vẫn bừa bộn như vậy, anh không nói gì, bước vào phòng bếp.
Tô Mộc Hề dọn phòng khách một chút, rồi lại dọn dẹp thêm cái bàn ăn, sau khi thở dài một hơi xong thì bước vào phòng bếp.
“Cần tôi giúp không?” Cô nhìn xung quanh một chút, beefsteak đã được ướp muối xong, trên tay anh là cái chảo nóng.
“Không cần.” Cố Dĩ Bạch nói, lại bận rộn như cũ.
Tô Mộc Hề đứng nhìn một lúc, cô vẫn cảm thấy nấu ăn là một việc vừa nặng nhọc vừa mệt mỏi, vậy nên cô chẳng muốn làm. Nhưng mà, tại sao khi cô nhìn thấy Cố Dĩ Bạch làm thì lại thấy vui tai vui mắt nhỉ?
Quả nhiên, thị giác của con người không khác gì của động vật, có khuôn mặt đệp chính là như vậy, làm gì cũng thấy đẹp hết.
Tô Mộc Hề mở TV ra xem một lúc, không bao lâu sau beefsteak đã chín, cô vừa ngửi được hương thơm liền tắt TV, sau đó ngồi bên cạnh bàn, giống như động vật nhỏ đang chờ được cho ăn.
Cố Dĩ Bạch chiên beefsteak, mùi vị của nó khiến cô không còn kiên nhẫn được nữa, chỉ cần được ăn thì cô đều không quan tâm đến chuyện khác, tự mình ngồi ăn.
Lúc cô đang ăn, Cố Dĩ Bạch bưng một tô mì nước ra ngồi đối diện cô.
Tô Mộc Hề nhìn thấy anh ăn bát mì nước trước mặt, cô chợt có cảm giác rất nghèo khổ, liền chia cho anh mấy miếng thịt.
“Làm gì mà ăn thanh đạm dữ vậy, trong tủ lạnh còn có trứng gà, sao anh không lấy một cái?” Có lẽ beefsteak thật sự rất ngon, khiến tâm tình của cô đột nhiên tốt lên, cho nên mới chia vài miếng thịt cho anh.
Cố Dĩ Bạch nhìn thịt chìm ở trong bát, chớp mắt lại có lớp mỡ nổi lên, sắc mặt hơi thay đổi, chậm chạp không động đũa.
Tô Mộc Hề nhìn thấy anh không động đũa, đang định hỏi có phải anh ghét cô hay không, đột nhiên cô nhớ đến anh đã từng nói anh không thích ăn thịt.
“Quên mất, anh không ăn thịt.” Cô gắp lấy mấy miếng thịt trong bát của anh bỏ vào miệng mình.
Nhìn thấy tất cả các miếng thịt trong bát đều bị cô ăn hết, lúc này Cố Dĩ Bạch mới động tới chiếc đũa.