“Bị kích thích sao?” Vu Mạt Nhiên nhướng mày, “Còn không phải là vì anh ta đã biết Chương Nguyệt Nguyệt là do tôi giết sao?” Cô ta cười, nụ cười lạnh như băng, dừng một chút lại nói tiếp, “Cô nên biết là, lúc Chương Nguyệt Nguyệt sắp chết vẫn còn nghĩ đến anh ta đấy.”
“Hai người đó đúng là nặng tình.” Cô ta nói, giọng nói rất nhẹ nhàng trầm thấp nhưng lạnh lẽo, tựa như gió lạnh trong tháng chạp
[1], “Có điều, những thứ này đều không quan trọng.”
[1] Tháng 12 âm lịch.Tô Mộc Hề nghĩ, chắc chắn cô ta bị điên rồi.
Cái dù của Vu Mạt Nhiên bay về phía Tô Mộc Hề, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, Tô Mộc Hề căn bản không thể tránh kịp.
Trong nháy mắt đó cái dù màu đen kia như biến thành một thanh kiếm sắc bén, mang theo gió lạnh.
Tô Mộc Hề trợn to mắt, mắt thấy chiếc dù đen sắp đâm trúng mình, bốn phía đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt.
Cả người Vu Mạt Nhiên bị bắn ra ngoài, lùi về sau ba bước mới có thể đứng vững, chiếc dù đen sắc bén kia cũng bị bắn ra ngoài rất xa.
Tô Mộc Hề cúi đầu lấy chiếc vòng bạch ngọc bình an ra nhìn một chút, lại nhìn tiếp khuôn mặt hoảng sợ của Vu Mạt Nhiên. Định mệnh, cái thứ này còn lợi hại hơn cả những gì cô nghĩ nữa.
Ánh mắt của Vu Mạt Nhiên nhìn về phía cái vòng ngọc, nhất thời hoảng sợ.
“Cô biết cái này sao?” Tô Mộc Hề hỏi cô ta, vòng ngọc được cô cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải thì cũng chỉ thấy nó là một cái vòng ngọc bình an bình thường mà thôi, không ngờ nó lại lợi hại đến như vậy.
“Tôi không biết.” Vu Mạt Nhiên nói, sau đó cầm lấy chiếc dù đang nằm ở dưới đất, xoay người rời đi.
Tô Mộc Hề nhíu mày, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, cô ta chịu bỏ đi như vậy sao? Bị một cái vòng bình an bình thường dọa chạy?
Nhưng khi cô cẩn thận nghĩ lại, thứ khiến cho cô ta rời đi không phải là chiếc vòng này, mà là chủ nhân của nó, cô ta nhất định biết người đó.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Vu Mạt Nhiên đã biến mất, cô có muốn hỏi cũng không hỏi được.
Đối với cô mà nói tối này xem như là hữu kinh vô hiểm
[2], ổn định tâm tình một chút, chuẩn bị về nhà, lại phát hiện ra xe đạp điện đã hết điện, đi được không xa lắm thì bắt đầu chậm chạp lại.
[2] Hữu kinh vô hiểm 有惊无险: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.Cô thở dài, nằm nhào lên trên đầu xe nghĩ cách.
Suy nghĩ đơn giản một chút, chủ yếu có hai cách. Cách thứ nhất, đẩy xe đạp điện trở về, nhưng như vậy thì khá là vất vả, cô chắc chắn sẽ không chọn. Vì vậy chỉ có thể là chọn cách thứ hai, bỏ lại xe đạp điện ở đây sau đó tự mình đi về, nói không chừng trên đường còn có thể gặp xe taxi hoạt động nửa đêm.
Nhìn đồng hồ một chút, đã hơn hai giờ sáng rồi.
Tô Mộc Hề ngáp một cái, cho xe dừng ở ven đường, sau đó đi bộ rời khỏi.
Con đường chỗ cô đang đứng đúng lúc lại cách cục cảnh sát không xa lắm, đi không bao xa thì đến, cô nhìn thấy đèn trong cục vẫn mở sáng choang, có lẽ là bọn họ đang tăng ca để phá án.
Đột nhiên cô rất muốn gọi Giang Tín Chi đưa mình về, thế nhưng nghĩ lại bây giờ có lẽ anh rất bận rộn, mình cũng không nên quấy rầy anh, vì vậy cô thở dài một hơi, rụt đầu tiếp tục bước đi.
Lúc Tô Mộc Hề về đến nhà đã là ba giờ sáng, cũng không có hứng tắm rửa, ngả đầu là ngủ ngay.
Khi tỉnh ngủ đã hơn mười giờ sáng, thật ra cô vẫn còn rất buồn ngủ, thế nhưng chiếc xe đạp điện của mình còn ở bên ngoài, cô phải đi xử lý chuyện này.
Rửa mặt xong sau đó đơn giản ăn chút gì đó, rời khỏi nhà gọi xe.
May là, chiếc xe đạp điện vẫn còn ở đó, chưa ai động vào.
Ở không xa sở cảnh sát có một cái siêu thị, cửa siêu thị có ổ điện cắm sạc, cô đẩy xe đi về phía trước, không có chú ý đến có một bóng người màu trắng đang đi đến.
Người đó chính là Cố Dĩ Bạch vừa tăng ca xong tính trở về nhà, anh vẫn còn đang mặc chiếc áo blouse trắng, trong ánh mắt có tơ máu, trên khuôn mặt thanh tú hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Hết điện sao?” Cố Dĩ Bạch lên tiếng, nhìn dáng vẻ thất thần khi đẩy xe của cô.
Tô Mộc Hề vẫn đang suy nghĩ vì sao gần đây mình lại xui xẻo như vậy, đắm chìm bên trong thế giới của mình, giọng nói của Cố Dĩ Bạch lại kéo suy nghĩ của cô về.
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Để tôi giúp cô!.” Cố Dĩ Bạch nhìn thấy cô một thân một mình đẩy chiếc xe đạp điện, thật sự không đành lòng.
Tô Mộc Hề cũng không từ chối, đưa xe cho anh đẩy, còn mình thì đi ở bên cạnh.
“Ngày hôm qua tôi đã gặp một người.” Tô Mộc Hề nói, cũng chẳng biết tại sao, đột nhiên cô nghĩ muốn nói chuyện này với Cố Dĩ Bạch, “Người đó tên là Vu Mạt Nhiên, vì Mạc Nam Tuần mà đến.”
Cố Dĩ Bạch định nói, nhưng Tô Mộc Hề lại nói tiếp: “Lúc đó suýt nữa tôi đã mất mạng, nhưng mà cũng may là có ngọc bình an anh cho tôi bên người. Hình như cô ta rất sợ anh, sau khi nhìn thấy ngọc bình an thì đã bỏ đi.”
Sắc mặt Cố Dĩ Bạch hơi thay đổi, mím môi không lên tiếng.
“Xem ra, anh thật sự không đơn giản.” Tô Mộc Hề nói, vỗ vỗ bờ vai anh, “Đại thần, xin nhận của tôi một cái cúi đầu!”
“Cô không cần phải như vậy.” Cố Dĩ Bạch nhàn nhạt nói.
Cho xe dừng ở cửa siêu thị, Tô Mộc Hề nói cảm ơn, sau đó Cố Dĩ Bạch cũng rời đi.
Lúc chờ sạc điện xe có chút nhàm chán, Tô Mộc Hề dạo quanh siêu thị một vòng.
Trong siêu thị cũng không đông người lắm, lại mở điều hòa, khá là mát mẻ, sau khi tùy tiện đi dạo một vòng, cô ngồi xuống một chiếc ghế, lấy điện thoại ra lướt weibo.
Mới vừa ngồi được không bao lâu, cô nghe thấy có người gọi cô, ngẩng đầu nhìn, nào ngờ là Mục Liễu Sắt, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông.
Tô Mộc Hề cảm thấy người đàn ông kia khá quen, đánh giá trên xuống một hồi, cô mới nhớ tới hình như người này là vị khách hàng tới mua pháp khí của cô mấy ngày trước.
“Tiểu Mộc Mộc, không ngờ cô lại ở đây, thật trùng hợp.” Mục Liễu Sắt ngồi xuống bên cạnh cô, còn sờ soạng tay cô hai cái.
“Có chuyện gì sao?” Tô Mộc Hề đẩy tay cô ta ra, hơi dịch sang bên cạnh một chút, tạo thành một khoảng trống ở giữa.
“Hai người chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè mà, tình cờ gặp gỡ như vậy, đương nhiên phải chào hỏi.” Mục Liễu Sắt nháy mắt một cái.
Tô Mộc Hề không muốn thân quen quá với Mục Liễu Sắt, đặt biệt là khi mấy ngày trước cô còn đến nhà của Mục Liễu Sắt lấy đồ, bây giờ cô ta không những không đòi lại, mà còn nói bọn họ là bạn bè, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
“Chúng ta cũng được xem là bạn bè sao?” Tô Mộc Hề hỏi cô ta, hoàn toàn không nhận ra được bọn họ chính là bạn bè.
Mục Liễu Sắt gật đầu, sau đó kéo người đàn ông đứng bên cạnh ngồi xuống: “Giới thiệu với cô một chút, đây là Khúc Gia Dương, có lẽ cô biết rồi nhỉ!?”
“Đương nhiên.” Tô Mộc Hề gật đầu, mấy ngày hôm trước cô mới kiếm tiền từ chỗ anh ta, sao lại quên được chứ.
“Thật ra anh ấy là sư huynh của tôi, hiện tại hai người chúng tôi, đang quen nhau.” Mục Liễu Sắt cười, tựa hồ còn có hơi thẹn thùng, “Cái này còn phải nhờ cô. ”
Tô Mộc Hề cẩn thận quan sát Khúc Gia Dương một phen, khuôn mặt của anh ta góc cạnh rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, làn da màu lúa mạch, thân hình cao lớn, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng, gần như có thể nhìn thấy cơ ngực của anh ta.
Tô Mộc Hề nghĩ ngợi một hồi, nói: “Anh ta mua đồ của tôi, sau đó đem tặng lại cho cô? ”
“Thật thông minh!” Mục Liễu Sắt nhịn không được giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô.
Tô Mộc Hề cười khẽ một tiếng, giá của những thứ kia cũng không rẻ, xem ra Khúc Gia Dương này đúng là một người có tiền.
Cô nhìn Khúc Gia Dương cười không nói, Khúc Gia Dương cũng lịch sự nhìn về phía cô nở nụ cười: “Tôi thấy ấn đường của cô biến thành màu đen, có phải gần đây đã gặp phải chuyện gì rồi không?”
Tô Mộc Hề vô thức đưa tay sờ vào ấn đường của mình, ấn đường của cô biến thành màu đen à? Lúc ra khỏi nhà rõ ràng cô đã soi gương, rất trắng mà.