Trụy Lạc

Chương 78

Vừa nãy khi nhìn thấy tin tức và bình luận phía dưới, đúng là Chu Vãn có hoảng sợ, áy náy và cả tự trách.

Nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy tiệm xăm hình qua màn mưa, cô chợt nghĩ, có thể tặng quà sinh nhật gì cho Lục Tây Kiêu.

Sinh nhật 17 tuổi trước đây của cô, Lục Tây Kiêu đã xăm tên cô lên xương quai xanh.

Bây giờ là sinh nhật 27 tuổi của anh, Chu Vãn xăm tên anh lên xương quai xanh của mình.

Lục Tây Kiêu từng nói, ban đầu điều gì đã khiến anh đồng ý chia tay.

Bởi vì anh liều mạng đi về phía Chu Vãn, nhưng từ đầu đến cuối, điều cô nghĩ lại là làm thế nào để rời đi.

Mà hiện tại, băng qua mấy nghìn ngày đêm, cuối cùng Chu Vãn đã nắm chặt tay của Lục Tây Kiêu một lần nữa, cũng đã nắm chặt tay chàng trai ngồi trong bệnh viện chạng vạng đầu hạ tháng 5.

Lần này, cô không còn nói “Chúng ta chia tay đi, anh trai.”

Mà là “Em sẽ không rút lui nữa, Lục Tây Kiêu.”

Khi anh chạy về phía em, em cũng sẽ chạy về phía anh.

Em sẽ không bao giờ bỏ lại anh một mình nữa.

Em cũng sẽ không chùn bước nữa, sẽ kiên định chọn anh.

Không phải anh thì không được.

Đến chết cũng không thay đổi.

———

Lúc nghe được đáp án, chóp mũi Lục Tây Kiêu đau xót.

Anh bôn ba qua nghìn dặm quan ải, cuối cùng nhìn thấy người ấy đang đi về phía mình trong tuyết trắng mênh mông, vận đổi sao dời đều là người đó.

“Đau không em?” Anh hỏi.

“Hơi hơi.” Chu Vãn thành thật nói, lại cố ý nói đùa để điều chỉnh bầu không khí, “Lần trước em hỏi anh có đau không, anh nói không đau, mới lừa em cũng đi xăm.”

Đầu ngón tay Lục Tây Kiêu lặp đi lặp lại nhẹ nhàng vuốt v3 xương quai xanh của cô.

Yêu thích không buông tay, nhưng cũng đau lòng không thôi.

Dừng một chút, anh cúi người, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh của cô, vô cùng thành kính, giống như cúi đầu xưng thần.

Lông mi Chu Vãn khẽ run, cảm nhận cảm xúc tình của anh, nắm chặt tay anh: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”



Bọn họ ai cũng không chủ động nhắc lại những chuyện ở trên mạng.

Thật ra thì từ lúc bắt đầu năm 17, 18 tuổi, bọn họ đã như vậy rồi, thế giới này, ồn ã, xô bồ, mà thế giới của bọn họ lại bị cô lập, chỉ còn lại giọng nói của nhau.

Tĩnh mịch và va chạm kịch liệt.

Từ trước đến nay, Lục Tây Kiêu chưa bao giờ để ý đến cái nhìn và đánh giá của người khác.

Mà chỉ cần anh không để ý, thì Chu Vãn cũng có thể phớt lờ theo.

Về đến nhà, Chu Vãn lấy bánh kem ra.

Từ lúc đi lấy bánh kem đến bây giờ đã qua vài tiếng đồng hồ, may mà cô vẫn luôn giữ cẩn thận, bánh vẫn còn nguyên vẹn đẹp đẽ.

Cô đốt nến, tắt đèn.

Trong nhà tối om, chỉ còn lại ánh sáng của ngọn nến.

“Lục Tây Kiêu anh ước đi.” Chu Vãn nói.

Anh nhìn Chu Vãn, nói khẽ: “Em sẽ luôn ở bên anh nhé.”

“Được.” Chu Vãn liếc mắt, cười thản nhiên, khiến người ta không dời mắt được, “Nguyện vọng này em sẽ giúp anh thực hiện.”

Dùng thời gian cả một đời.

Lục Tây Kiêu nghiêng người hôn cô, răng môi quấn quýt, một lát sau lại nhịn không được cắn cánh môi của cô, hơi mạnh, giống như đang trút cho hả giận, lại mang theo sự vui mừng khó hiểu: “Anh đã đợi tám năm.”

Chu Vãn bị cắn đau, co về phía sau: “Hử?”

“Cuối cùng cũng nuôi em hiểu chuyện rồi.”

Anh cười hôn lên khoé môi cô, thấp giọng nói: “Vãn Vãn của chúng ta trưởng thành rồi.”

Anh biết sự thay đổi của Chu Vãn gian khổ bao nhiêu.

Thói quen trốn tránh và chán ghét bản thân đều được tạo bởi những chuyện đã trải qua trong lúc trưởng thành, không dễ thay đổi như vậy, nhưng cô vẫn lựa chọn kề vai sát cánh cùng anh.

Suốt quá trình ấy, cô vật lộn trăn trở, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định không cho phép cô chùn bước.

Chu Vãn cười khẽ: “Anh nói cứ như anh lớn hơn em nhiều lắm ấy.”

“Lớn hơn một tuổi cũng là lớn.”

Lục Tây Kiêu cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ xoa dưới mắt cô: “Vãn Vãn, mấy năm nay vất vả rồi.”

Những ngày tháng cô đơn một mình.

Những ngày tháng đau lòng tự trách.

Những ngày tháng chán ghét bản thân.

Đã vất vả rồi.

Hôm nay khổ tận cam lai, chúng ta đã có thể bình thản đứng dưới ánh mặt trời, không sợ thế tục, không sợ lời bịa đặt.

Chu Vãn dừng một chút, chóp mũi chợt chua xót.

Từ đầu đến cuối, Lục Tây Kiêu chính là người hiểu cô nhất.

Thoáng chốc, cô cảm thấy Lục Tây Kiêu không chỉ lau nước mắt của cô trong giờ phút này, mà còn là lau nước mắt của Tiểu Chu Vãn tự xem thường khinh bỉ bản thân hết lần này đến lần khác.

“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nhịn sự chua chát nơi cổ họng: “May mà em đã được gặp anh.”

Bởi vì đã có anh, em mới có thể tha thứ cho những chuyện đã xảy ra với em.

“Anh cũng vậy, may là có em.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói.

———

Mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, có không ít truyền thông đến tới tấp phỏng vấn Quách Tương Lăng, đại khái là bà ta nói dối mình bị bệnh, cư dân mạng còn kêu gọi quyên góp tiền.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tây Kiêu dậy trước, Chu Vãn cũng dậy theo.

“Ngủ thêm một lát đi em.” Lục Tây Kiêu nói: “Hôm nay đừng đi làm nữa, xin nghỉ phép một ngày, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Không sao đâu, đây vốn là chuyện do em gây ra, em không thể không ra mặt được.”

Lục Tây Kiêu nhíu mày, lo lắng cô sẽ phải chịu sự công kích.

Dưới tình huống tin tức không giống nhau, tiềm thức của mọi người sẽ có khuynh hướng nghiêng về phía thế yếu.

Chu Vãn nắm chặt lấy tay anh: “Yên tâm đi, vốn dĩ chuyện này bị cắt câu lấy nghĩa, em không sai thì sẽ không phải mang tiếng đâu.”

Cô vất vả khổ cực tự lớn lên, cuối cùng từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, lại bị quật ngược lại, trên đời này không có đạo lý như vậy.

Qua một đêm, Chu Vãn đã bình tĩnh lại, hiểu rõ trốn tránh cũng không giải quyết được điều gì.

“Được.” Lục Tây Kiêu xoa nhẹ tóc cô, “Có việc gì thì lúc nào cũng có thể nói với anh.”

“Vâng.”

Rửa mặt xong, Lục Tây Kiêu đưa cô đi làm.

Hôm nay cô đến sớm, lúc vào phòng làm việc đến một người cũng không có, đợi được một lúc thì mọi người lần lượt đến.

Tất cả mọi người đều đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào cho phải, mặc dù trong lòng không muốn tin Chu Vãn là người như vậy, nhưng cũng không thể truy hỏi tới cùng việc riêng tư mà người ta không muốn nói.

Lúc này, chủ biên đi tới: “Chu Vãn, qua đây một chuyến.”

Chu Vãn đứng dậy, đi vào phòng làm việc của chủ biên.

“Chủ biên, em thật sự xin lỗi.” Vừa đi vào cô lập tức chủ động nói: “Bởi vì chuyện của em mà khiến cho cả toà soạn chịu chỉ trích, em nguyện ý phối hợp với bất kỳ phương án xử lí nào.”

“Sa thải cũng được?”

Chu Vãn mím môi: “Vâng.”

Chủ biên chậc một tiếng: “Vậy thì không được, trừ khi ngày nào đó em muốn đổi nghề, bằng không thì một nhân tài như em, tôi sẽ không thả đâu.”

Chu Vãn ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Chủ biên cười nói: “Tôi ở vị trí này cũng đã gặp không ít người không ít chuyện, ánh mắt nhìn người cũng không đến nỗi nào, em là người như thế nào tôi rất rõ, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, em không muốn nói tôi sẽ không ép em, mạng xã hội bây giờ chính là như vậy, đợi chút đi, độ hot đi qua rồi tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Chu Vãn cuộn cổ họng: “… Cảm ơn chủ biên.”

“Cảm ơn gì chứ, làm chính mình là quan trọng nhất.”

“Vâng, em biết rồi.”

Chủ biên: “Được rồi, đi mau đi.”

“Em còn một chuyện nữa muốn làm phiền chị.” Chu Vãn nói: “Bản thân em có thể đợi, nhưng chuyện này bất kể là quá khứ hay hiện tại, bạn trai em cũng vô tội, em có thể bị mắng, nhưng anh ấy không có lý do để bị thóa mạ, cho nên em muốn ra mặt làm sáng tỏ, chí ít cũng nói ra mọi chuyện, đúng sai mặc cho người ta phán xét.”

Chủ biên sửng sốt, cười nói: “Được.”

Chị ấy đứng dậy vỗ vỗ vai Chu Vãn: “Tôi đi bảo A Minh chuẩn bị.”

———

Từ người phỏng vấn trở thành người bị phỏng vấn.

Chu Vãn ngồi trên ghế, nhìn vào ống kính trên giá ba chân đối diện, chậm rãi mở miệng: “Chào mọi người, tôi là Chu Vãn.”

“Người phụ nữ trong bức ảnh đó đúng là mẹ ruột của tôi, bà ta đến tìm tôi là bởi vì bà ta mắc nợ vay nặng lãi, tôi không giúp bà ta trả nợ, xin bà ta về sau đừng đến làm phiền tôi nữa, trừ lần đó ra, còn có một số chuyện trong quá khứ mà mọi người không biết.”

“Lúc tôi 10 tuổi, bố tôi đổ bệnh, chữa mất rất nhiều tiền, trả mãi không hết. Bố tôi xót tiền không muốn điều trị, hy vọng số tiền đó có thể giữ lại cho cuộc sống của chúng tôi sau này, bà ta cũng đồng ý. Không lâu sau, bố tôi cũng mất, chưa đến một tháng, bà ta đã cầm hết số tiền còn dư lại của bố tôi, vứt bỏ tôi rời đi, để lại hai người là tôi và bà nội, dựa vào tiền trợ cấp của bà nội sống qua ngày.”

“Nhưng bà nội tôi bị nhiễm trùng tiểu đường, cần chạy thận để duy trì mạng sống, mỗi tháng đều cần trả một khoản tiền. Từ nhỏ tôi đã làm rất nhiều việc, gia sư, trông tiệm, nhân viên phục vụ,… Tôi đều làm hết, tôi rất nỗ lực rất nỗ lực kiếm tiền, nhưng vẫn không đủ để sống, tôi không muốn tìm bà ta đòi tiền, chỉ là muốn lấy lại số tiền còn dư lại của bố khi đó để chữa bệnh cho bà nội, nhưng bà ta không chịu.”

Chu Vãn nhìn vào ống kính, xé toạc những chuyện năm xưa, phơi dưới ánh mặt trời.

“Đúng là tôi không tốt như mọi người nghĩ, tôi không sạch sẽ cũng không đơn thuần, tôi rất hận bà ta, hận bà ta phản bội bố tôi, hận bà ta vứt bỏ tôi, hận bà ta thấy chết mà không cứu bà nội.”

“Người xưa có câu, nghèo sống bằng thủ đoạn, giàu sống bằng lương tâm[1].”

[1] Nguyên gốc: 穷生奸计富长良心: Đây là một câu thoại trong vở opera “Cô gái tóc trắng”.

“Tôi vẫn luôn trải qua những ngày hoảng hốt lo sợ vì không có tiền, thật sự không biết trở thành một người đơn thuần lương thiện như thế nào.”

“Sau này bà ta ở bên một người có tiền, nhưng tôi không nhìn nổi bà ta sống tốt, tôi cố chấp nghĩ, người như vậy dựa vào đâu mà nhận được hạnh phúc, tôi không tiếc gì cả, chỉ muốn phá hoại cuộc sống của bà ta.”

“Cho nên tôi đã để mắt đến con trai của người có tiền đó, tôi cảm thấy, chỉ cần tôi và anh ấy ở bên nhau, bà ta sẽ không thể tiếp tục sống một cuộc sống vinh hoa phú quý nữa.”

Cô bộc lộ hết tất cả những mặt tăm tối.

Cô nói rất chậm, trầm mà nhẹ, trút bỏ hết tất cả quá khứ.

Bao gồm cả cô thực sự thích Lục Tây Kiêu.

Từ lúc bắt đầu đã thích rồi.

Thích anh mà không chứa bất kỳ mục đích và tạp chất nào.

Bọn họ cũng đã từng giống như một cặp đôi bình thường, đi ngắm pháo hoa, ngắm tuyết, đến khu trò chơi, sẽ vui vẻ sẽ ghen tuông sẽ cãi nhau.

Chỉ là tạo hóa trêu ngươi.

Cô cũng biết, cái chết của bà nội có quan hệ không thể tách khỏi với Quách Tương Lăng.

Đó là người thân duy nhất để sống nương tựa vào nhau của cô.

Trong phút chốc, cô bị thù hận ngập trời che mờ hai mắt, không nhìn thấy gì, nếu như trong tay có dao, thậm chí cô còn có thể trực tiếp gi3t ch3t Quách Tương Lăng.

Tất cả mọi thứ xảy ra sau này, cô cũng không khống chế được, càng giống như vòng quay của bánh răng số phận, từng bước đẩy cô đi về hướng khó mà quay đầu lại.

Bọn họ đã chia tay.

Cô rời khỏi thành phố Bình Xuyên, một thân một mình đến một thành phố xa lạ.

Từ đó về sau, cô cũng không liên lạc với Quách Tương Lăng một lần nào nữa.

Lại sau đó, chính là 6 năm rưỡi sau của thành phố B.

Bọn họ vật lộn nhau hồi lâu, cuối cùng mới thoả hiệp, ở bên nhau một lần nữa.

“Cả đời này của tôi chưa từng nếm thứ gì ngon ngọt, lúc nào cũng gặp đủ những chuyện không tốt với đủ loại nguyên nhân, chỉ có Lục Tây Kiêu vẫn luôn kiên định mà lựa chọn tôi.”

Ngay cả người mẹ thân sinh của cô cũng không cần cô.

Duy chỉ có Lục Tây Kiêu coi cô như một bảo bối quý hiếm.

“Trong chuyện này, anh ấy vừa bị động vừa vô tội, anh ấy không nên vì tôi mà bị mang tiếng xấu.”

“Chuyện cũ sẽ không bị chôn cất theo năm tháng, ít nhất những ngày đêm mà tôi lẻ loi một mình đều sẽ nhắc tôi nhớ kỹ, tôi vẫn hận bà ta, không thể tha thứ cho những gì bà ta đã làm. Nhưng tôi không muốn liên quan đến bà ta, chỉ hy vọng có thể cả đời không qua lại với bà ta.”

“Có lẽ tôi làm những việc này sẽ có người không hiểu, nhưng tôi sẽ không thay đổi, chút lương thiện nguyện ý lấy ơn báo oán của tôi đã sớm bị mai một gần như không còn khi gặp trắc trở, dựa vào đâu lúc tôi cần bà ta nhất bà ta lại chẳng ngó ngàng đến mà bây giờ đến tìm tôi, tôi lại phải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, không một câu oán hận.”

Đôi mắt Chu Vãn tròn xoe, có vẻ ấm áp ngây thơ, không có tính công kích, nhưng trên người cô lại có sự non nớt tự nhiên.

Cô ngồi ở bên cửa sổ ngược sáng, trước mặt là ống kính, xa hơn nữa là các đồng nghiệp đang tụ tập.

Cô một thân một mình, sống lưng thẳng tắp gầy yếu, toàn thân lộ ra sự bướng bỉnh dịu dàng.

Tựa như một mình đứng ở phía đối lập của thế tục.

“Sự việc đã đến nước này, tôi muốn mượn cơ hội này để nói với Quách Tương Lăng: Dù sao thì từ nay về sau, chắc có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội để nói chuyện nữa.”

Giọng nói cô vẫn mềm mại như trước, nhưng lại chứa đầy sự kiên định, từng chữ từng chữ, ngữ điệu mạnh mẽ: “Quách Tương Lăng, duyên phận mẹ con của tôi và bà sớm đã kết thúc từ năm mà bà bỏ rơi tôi rồi. Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến bà, bà không thương tôi, tôi cũng sẽ không thương bà, sau này, mọi thứ của bà đều không liên quan gì đến tôi.”

Kết thúc công việc, quay phim kết thúc.

Chu Vãn đứng lên, khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, cúi đầu rất thấp với các đồng nghiệp đang đứng trước mặt: “Thật sự xin lỗi, bởi vì chuyện của tôi mà làm phiền đến mọi người, vất vả rồi.”

Cô ra ngoài, đột nhiên Quý Thanh Khiết ở đối diện xông đến, mở rộng hai tay ôm cô thật chặt.

Chu Vãn bị cô ấy ôm đến lảo đảo vài bước về sau, khó khăn ôm lại cô ấy.

“Vãn Vãn.” Quý Thanh Khiết hít mũi một cái: “Sao hôm qua cậu không nói cho mình những chuyện này chứ?”

Chu Vãn sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Bây giờ không phải mình đã nói với các cậu rồi sao.”

“Mấy người ở trên mạng chẳng biết gì cả, chỉ toàn nói bậy, đúng là nối giáo cho giặc.” Quý Thanh Khiết nói: “Cậu yên tâm, sau này người phụ nữ kia còn dám tới, mình đuổi cũng phải đuổi bà ta ra ngoài, sao lại có người làm mẹ như thế chứ, lại còn dám tới tìm cậu, quá đáng thật đấy.”

Chú Diệp bên cạnh cũng nói: “Cháu yên tâm, mọi người đều sẽ đứng về phía cháu, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Những đồng nghiệp khác cũng nhao nhao phụ họa nói theo.

Hốc mắt Chu Vãn nóng lên, ngoài nói lời cảm ơn ra không biết nên nói gì mới có thể bày tỏ tâm trạng của cô giờ phút này.

Cô chưa từng cảm nhận được thiện ý và ám ấp như thế.

Cô cứ nghĩ nói những lời này ra, mặc dù không thẹn với lương tâm, nhưng không chắc sẽ được tin tưởng, song mọi người đều tin tưởng cô không chút do dự, đứng về phía cô.

Thậm chí lúc mọi chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, bọn họ cũng chưa từng nói một lời nói xấu về cô.

Chu Vãn cảm nhận được hết, sau khi cô dứt khoát từ biệt quá khứ, gặp được những người này những chuyện này cũng tốt lên.

Cô thực sự đã đi từng bước từ trong bóng tối ra ngoài, đến dưới ánh mặt trời.

“Cảm ơn mọi người.” Cô nở nụ cười, giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống: “Thực sự, cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ.”

Chủ biên vỗ vỗ vai cô: “Vậy thực tế một chút đi, buổi chiều mời mọi người uống cà phê.”

Chu Vãn cười nói: “Vâng.”

———

Buổi chiều.

Chu Vãn gọi cho mỗi người ở toà soạn báo một ly cà phê.

Mọi người đều tạm gác lại công việc trong tay, cùng nhau xử lý video đã quay của cô vào buổi sáng, cắt nối video thêm phụ đề soạn bản thảo, muốn đăng video trước giờ tan tầm.

Chu Vãn thật sự rất ngại, lại đi ra ngoài mua một ít bánh ngọt về chia cho mọi người.

Làm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng xử lý xong video và tóm tắt trước giờ nghỉ.

Chủ biên đưa bản đầy đủ cho Chu Vãn: “Em xem như vậy đã được chưa, hoặc là có cần bổ sung hay sửa đổi gì không?”

Chu Vãn nghiêm túc đọc một lần.

Ngoại trừ video mà cô quay, bộ phận soạn báo còn cắt ghép tuyến thời gian tất cả mọi chuyện của cô và Quách Tương Lăng, giống như bày ra từng bằng chứng một vậy, trình bày hoàn chỉnh từng sự kiện.

Nhìn ra đã bỏ không ít công sức.

Chu Vãn trả lời: “Được rồi ạ, cảm ơn chị Tuyên.”

Lúc bọn họ đang chuẩn bị đăng, phía công ty Lục Tây Kiêu đã chính thức đăng một bài Weibo dài.

Trong đó có một tấm hình, là bức ảnh của Chu Vãn, một bức ảnh chụp qua loa, pixel cũng không quá sắc nét.

Phía sau là bối cảnh của quán game, ánh sáng lờ mờ, ánh đèn màu đỏ của máy chơi game đan xen với nhau, Chu Vãn đứng ở phía trước, trên người là đồng phục ngắn tay sạch sẽ, non nớt thuần khiết, mặt cô hơi ngốc, rõ ràng là chưa hề chuẩn bị để bị chụp hình.

Chu Vãn nhìn một cái đã nhận ra ngay.

Đây là bức ảnh đầu tiên Lục Tây Kiêu chụp cô.

Hôm đó là sinh nhật của anh, cô tặng anh một khung ảnh.

Ánh mắt cô khựng lại, tiếp tục đọc bài.

Tôi là Lục Tây Kiêu, là bạn trai của Chu Vãn.

Bức ảnh này là chụp Chu Vãn trong ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi, lúc đó cô ấy đang làm việc bán thời gian ở quán game, chúng tôi đã gặp nhau ở đó, cũng từ nơi ấy nảy sinh khúc mắc.

Hồi đó, thành tích của Chu Vãn rất giỏi, thông minh ưu tú, mà tôi lại sống rất tệ, có một khoảng thời gian rất dài, tôi đã sa đọa, ăn chơi, yêu đương bừa bãi.

Là cô ấy kiên định nắm tay tôi, đưa tôi ra khỏi ngõ cụt mà tôi đã tự ràng buộc mình.

Là cô ấy nói cho tôi ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của sinh mệnh.

Là cô ấy khiến tôi cầm sách giáo khoa lên lần nữa, bắt đầu học tập lần nữa, không còn vô tri vô giác, cả ngày vô công rồi nghề.

Nếu như không có cô ấy, thì sẽ không có tôi của hiện tại.

Từ năm 18 tuổi tôi đã bắt đầu thích cô ấy.

Tôi đã nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt vì Quách Tương Lăng, cũng đã thấy dáng vẻ cô ấy chán ghét bản thân. Quách Tương Lăng ép cô ấy không thể trở thành một người lương thiện không chút tì vết, mà con người của cô ấy đứng trên đỉnh đạo đức, không ngừng phê phán xem thường bản thân.

Bà nội của cô ấy mất ngay ngày thi Vật lý, cô ấy không tham gia, rất nhiều ngày không thấy bóng dáng đâu, lúc tôi tìm được cô ấy thì khí ga trong nhà bị rò rỉ, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện.

Mà từ đầu đến cuối, Quách Tương Lăng đều không xuất hiện.

Chúng tôi lúc ấy tựa như hai hòn đảo hoang, lang thang không mục đích ở thế gian, chỉ có thể dựa vào nhau để tồn tại, an ủi lẫn nhau, lúc này mới bước từng bước chống đỡ đi tiếp.

Tôi và Chu Vãn không chỉ là người yêu, mà còn là người khăng khít thân mật nhất, là bạn bè kề vai chiến đấu.

Trước khi Quách Tương Lăng và bố tôi ở bên nhau, Chu Vãn đã thích tôi rồi, mà trước khi tôi biết được chuyện này, tôi cũng đã thích cô ấy từ lâu.

Nếu như thực sự muốn nói quan hệ giữa chúng tôi là bi3n thái, là bất luân, vậy cũng là do tôi dựng lên, không liên quan đến cô ấy.

Sau khi Chu Vãn rời đi, là tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ấy, là tôi khăng khăng muốn đưa cô ấy về nhà sau khi gặp lại ở thành phố B, là tôi dây dưa với cô ấy khiến cho cô ấy tiếp tục ở bên tôi.

Chúng tôi đều không phải thánh nhân.

Tôi cũng không yêu thánh nhân.

Từ lúc bắt đầu, tôi đã nhìn thấu sự bén nhọn của cô ấy.

Tôi yêu sự chói mắt của cô ấy, cũng yêu vết sẹo của cô ấy.

Tất cả những thứ này mới tạo nên một Chu Vãn sống động, tôi không cần cô ấy lương thiện đơn thuần, tôi chỉ muốn cô ấy tự do hạnh phúc, dám yêu dám hận, vô tư thuần túy.

Nói cho cùng, cô ấy là Chu Vãn của tôi, không phải là Chu Vãn của mọi người.

Cô ấy không cần sống theo dáng vẻ mà mọi người yêu thích, cô ấy chỉ là cô ấy, không cần phải có trách nhiệm với sự yêu thích của mọi người, cũng không cần phải vạch ra vết thương để thoả mãn sự tò mò của mọi người, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.

Về phần tiếp theo của chuyện này, truyền thông cắt câu lấy nghĩa tiến hành đưa tin, vu oan, cùng với Quách Tương Lăng nói dối đầy miệng hãm hại Chu Vãn, tôi đã khởi tố tất cả, có thể chờ đợi kết quả phán quyết của tòa án.

———

Phía dưới còn kèm theo vài tấm ảnh, là thư thông báo khởi tố.

Cùng với chữ ký tự tay viết của Lục Tây Kiêu.
Bình Luận (0)
Comment