Truy Tìm Nàng Vampire

Chương 2

[Tôi tỉnh giấc khỏi cơn mê man và không còn là chính mình

Một hình dáng lạ lùng, một màu mắt ghê tởm

Mái tóc tôi bí hiểm quấn lấy cổ anh

Đừng...dừng lại đi...mau tỉnh lại. Tôi giết chết anh mất

Không...không thể được...người con trai tôi yêu

Vụt mất giấc mơ...tình yêu vỡ tan...con cầm thú trỗi dậy

Tôi là quái vật....tôi giết chết anh!!!]

===================================

- Yuuki.....con yuuki đâu rồi!

- Dạ....có con...thưa mẹ

Chưa kịp rửa xong chỗ bắt đĩa cho buổi trưa mà tiếng gọi của bà Rikaku đã khiến yuuki bỏ dỡ chúng, gấp gáp chạy lên phòng bà

- Mày ngủ dưới bếp hay sao mà tao gọi mày lâu thế hả??!- Bà rikaku trợn mắt nhìn cô

- Dạ......con đang dỡ tay rửa bát đĩa- giọng cô ấp úng sợ sệt. Chiếc đầu bé nhỏ mãi không dám ngẩng lên

- Mau mau pha cho tao nước tắm rồi giặt y phục cho tao nhanh- Bà rikaku quát

- Dạ...con làm ngay!- cô lúng túng

- Con quỷ yuuki. Mày đâu rồi???

Từ xa xa phía trên bậc thềm. Chị Haruka từ từ đi xuống, đứng trước mặt cô...khoanh tay trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống

- Dạ...em..em đây...chị có việc gì sai bảo??- yuuki khép nép trước haruka

Cháttt

Câu nói của yuuki vừa kết thúc thì Haruka đã ban cho cô một cái bạt tay đau điếnn. Cô chao đảo ngã xuống nền gạch trẳng xoá

- Con chó. Ai cho mày gọi tao chị. Muốn chết hả!?

Haruka ngang ngược nói, con nhỏ yuuki này mà có tư cách làm em haruka cô??? Còn lâu! Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang của cha haruka mà thôi

Yuuki cố gắng nép mình vào tường ngồi dậy. Cảm giác đau rát khắp da mặt nhưng vẫn cố gắng nín chịu. Cúi gầm mặt xuống đất.....

- Dạ....em sai rồi. Ha..haruka tiểu thư có việc gì sai bảo ạ???- cô nó, giọng nghẹn ngào. Chị hai cô luôn bắt cô gọi bằng tiểu thư

- Qua phòng tao dọn dẹp sạch sẽ đi. Còn một hạt bụi nào...tao cào nát mặt mày!- Haruka ra lệnh cho cô

- Vâng...em..làm..ngay..- cô từ tốn đáp rồi lui ra ngoài

Haruka đến bên mẹ mình...bà Rikaku khẽ vuốt tóc con gái ra vẻ thương yêu.

Hai mẹ con quay lại nhìn theo bóng Yuuki bằng ánh mắt căm thù......

.......................

- Cô Yuuki...để tôi rửa giúp cô. Mau mau pha nước tắm cho bà chủ. Không bà ấy lại trừng phạt cô thì khốn

Bà Noi_người làm nhìn cô thông cảm. Gia đình Majalet giàu có người làm vô vàng. Vậy mà khi không có lão gia ở nhà. Tiểu thư yuuki bị mẹ con bà rikaku bắt phải làm những công việc thấp hèn này

Yuuki Majalet. Cô là đứa con rơi của dòng họ manjalet. Ông Hindo mang cô về lúc cô mới một tuổi trong một lần ông đi công tác xa nhà. Ông bảo mẹ yuuki đẻ ra cô rồi chết. Đó là một người yêu của ông và ông mang con bé về nuôi dưỡng. Trước mặt Hindo lão gia. Mẹ con rikaku làm ra vẻ thương yêu cô hết mực. Vậy mà sao lưng ông, yuuki bị hạnh hạ đoạ đày...

Càng lớn Haruka càng ganh ghét yuuki hơn vì mặc dù huraka hơn yuuki 2 tuổi, mà sắc đẹp của yuuki lại hơn gấp bội lần. 15 tuổi, dáng vóc cô nãy nở trọn vẹn, khuôn mặt đẹp động lòng người. Đôi mắt đỏ máu càng sâu sắcc. Haruka luôn ghen ghét cô vì nhanh sắc mình không bì được. Haruka tịch thu toàn bộ những bộ quần áo, trang điểm, giày dép mà lão gia mua cho yuuki. Cô phải mặc những bộ quần áo như người hầu trong nhà.

Mặc dù vậy, yuuki không không có lấy một lời oán trách. Cô cố gắng nhẫn nhịn và chịu đựng. Cô rất thương cha mình và âm thầm chăm sóc cha. Vậy là đủ!

- Không cần dì Noi à! Cháu có thể tự làm...- cô lẽ phép nhìn bà Noi nói

- Ấy ấy...đâu có được. Tối nay lão gia về nhà tổ chức sinh thần thứ 16 cho cô. Cô mà làm gì cho bà chủ đánh, lão gia thấy cô có thương tích thì sao??!!!

- Dạ...con....

Yuuki cúi cúi đầu phân vân

- Thôi...tôi làm cho- bà noi nói

- Ngại quá, dì noi. Lại để dì giúp con- Yuuki từ tốn đáp

Nhìn theo bóng yuuki vội vàng bước di lên phòng bà chủ... Noi thở dài cho con bé bất hạnh

- Anh Ren! Anh xem tối nay em mặc bộ nào sẽ hợp hơn...?!- haruka cầm hết bộ này đến bộ kia lên cho người yêu mình ngắm

- À...hả...à à.... Haruka mặc gì mà chả đẹp- Ren vội nói, từ nãy giờ, cậu chàng hướng ánh mắt dòm ngó con bé đang dọn dẹp trong phòng

- Anh...có chịu nhìn đến em không hả?! Hướng mắt đi đâu thế Haruka tức tối nói

- Cưng à...anh nhìn em nãy giờ mà- Ren vội vàng đến gần haruka vuốt ve, nịnh nọt

- Có thật không??!

- Thật...anh định tối đến dự tiệc luôn. Nhưng vì nhớ em nên phải đến sớm...- ren nói, tay vuốt nhẹ cằm haruka ân cần

Ngay lập tức cơn thịnh nộ của Haruka dịu xuống. Khẽ hờn dỗi nũng nịu Ren. Chợt phát hiện ra kẻ "dư thừa" trong phòng mình

- Dọn xong thì ra ngoài đi- Haruka nhìn yuuki đang dọn dẹp quát

Yuuki chẳng nói gì, cô khẽ khàng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.. Khi đi ngang qua Ren. Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc áo nô tì mỏng mãnh lộ rõ đôi nét xuân sắc......

Yuuki đi về phòng mình. Cô bước vào phòng tắm để dội rửa những nhơ bẩn trên người, chiều nay...cô có tiết học ở trường...

16 tuổi. Vậy là đã được 16 năm chịu đựng nhục nhã. Một cuộc sống địa ngục vô vàng. Cô đã sống, trong giới thượng lưu, trong dòng tộc Manjalet danh giác bậc nhất hoàng gia....thế nhưng, thật là không giống một cuộc sống của con gái dòng tộc Manjalet. Không giống một cuộc sống của của tiểu thư cao quý bao người ngưỡng mộ.......không giống một cuộc sống của một con người chút nào cả!

Cô chịu đựng tất cả, cố gắng nhịn nhục..vì cô biết...mình chỉ là đứa con riêng của cha mình. Hoàn toàn là nổi ô nhục cho gia tộc....một con bé đáng lẽ không nên xuất hiện trên thế giới này thì hơn!

Có những lúc thật là thắc mắc. Mẹ của cô là ai. Dù cha nói bà đã chết, nhưng cô chưa một lần được biết mặt. Cha luôn giấu giếm cô...có lần, bà rikaku mắng "mẹ mày là đồ hồ ly tinh quyến rủ đàn ông" có khi nào là thật. Vì thế mà cha không muốn cô biết mặt mẹ mình??? Không muốn cô trở nên hư hỏng???

Yuuki hay tưởng tượng cuộc đời mình như một bộ truyện teen oline... Gần như là tự kỉ, mỗi tối mất ngủ cô lại vùi đầu vào soái ca ngôn tình... Cô thấy, mình như một nhân vật thật đáng thương tựa như những câu chuyện cô đọc mỗi tối, cô ước gì...cuộc đời mình được như nó. Rồi cũng sẽ có 1 cái kết bình yên.....nhưng làm sao có thể?? Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng đẹp như truyện đọc. Chỉ cần vài dòng nét của người viết là có một cái kết mĩ mãn.....

Hoà mình vào dòng nước ấm nhân tạo.....thôi những suy nghĩ từ tâm trí. Cô nên thấy hạnh phúc vì còn cha....người vẫn còn ngườii yêu thương cô là cha. Người luôn an ủi, chăm sóc cô thật lòng. Có cha, ít ra cuộc đời này ít ra đối với cô còn có chút ý nghĩa!

Trang phục trường là chiếc váy dài qua đầu gối màu xanh và áo sơmi kín nút sát cổ, thắt 1 chiếc nơ xanh.... Yuuki chải nhẹ mái tóc màu đen khói rồi cột thắp phần đuôi tóc.. Cô mệt mỏi mang giày và đến trường

- Alo...-yuuki bật cái điện thoại bàn phòng mình lên và gọi cho ai đó

- [Yuuki-san..cậu đi học chưa???]- đầu dây bên kia trả lời

- Lalitat....mình đi liền đây

- [Hừm....lại lắm công việc mẹ con mụ đó hả?!]

-....cậu đừng nói thế...

-[ Thôi thôi được rồi. Mình không nói. Cậu mau đi đi. Trễ lắm rồi, đi ra khỏi cái cõi địa ngục đó trước khi bà già khó ưa và con nhỏ bệnh hoạn lại sai bảo.....]

- Ừm..mình biết rồi, tạm biệt!...tuttuttut

Yuuki thả cơ thể rơi tự do xuống chiếc giường phòng mình. Cô súyt quên mất, vẫn còn dì Noi và cô bạn Lalitat nữa. Những người còn quan tâm và chăm sóc cô.

Lalitat Emiyano_người bạn thân và cũng là duy nhất của cô ở trường học. Lalutat không xa lánh cô như mọi người ở trường. Cậy ấy luôn bảo vệ thấu hiểu nổi lòng của cô..bảo vệ cô những lúc bị trêu chọc, ức hiếp. Tuy có hơi nóng nảy, nhưng những thứ mà lalitat làm và nói ra, cô cãm thấy đó như những điều mình ước mơ có thể làm được. Thẳng thắng nói cái đúng, bảo vệ được người thân và luôn cười thật rạng rỡ...

Ước gì...cô cũng có thể làm....

Cốcc..cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên ngăn chặnn những dòng suy nghĩ của yuuki...

- Ai đó ạ....

- Tôi đây...người yêu của Haruka..ren singuchi.tôi có chuyện cần nói- từ ngoài cửa tiếng nói của ren vọng vào làm cô hơi khó hiểu

Cạch.....cô đi đến mở cửa ra

- Thiếu gia Singuchi, có việc gì sai bảo ạ...- cô nhìn ren hỏi

Ren khẽ nhíu mày nhìn cô...một nét mặt gian tà khẽ thoáng qua

- À..... Chả là Haruka nhờ tôi..bảo cô sửa bộ váy này ngay. Haruka sẽ mặc rối nay- ren chìa ra một bộ đồ bằng ren cao cấp

- V..âng...- yuuki nhận lấy bộ váy từ ren. Khẽ quan sát

- ơ....tôi đâu thấy chỗ hư lỗi nào ạ?!- cô thắc mắc

-ừ...thì cô cứ xem cẩn thận đi. Haruka bảo thế...nhanh đi. Tôi ở đây chờ cô

-....- không chút nghi ngờ yuuki khẽ cúi đầu xoay lưng đến bàn may gần giường ngủ để sữa chiếc áo này mau mau. Còn đến trường

Cố gắng săm soi từng đường kim mũi chỉ...nhưng lạ tay. Có hư gì đâu chứ...

- Cậu Singuchi...thành thật xin lỗi...tôi không thấy.....

Sầm...... âm thanh khô khốc vang lên khiến yuuki giật mình....

Khẽ xoay người lại, người con trai sau lưng cô đã đóng chặt cửa lại. Đang mỉm cười nhìn cô, một nụ cười gian xảo

- Cậu...singu..cậu....

Cảm thấy có chút gì đó không ổn... Chiếc váy không hề bị hư.....người này nhìn thật mờ ám....đóng cửa.....thôi chết...ngu rồi

- Tôi thật không tin....

- Dạ?.../cậu....

- Có thật...vừa tròn 16 tuổi không, sao đầy đặn đến vậy???!- ren khẽ nhếch môi. Vẻ mặt hắn đầy tà niệm

- cậu....

Yuuki thụt lùi về sau. Cảm nhậnn từng nhịp tim sợ hãi theo từng bước chân cùa người này đang dần tiến tới mình

Đến khi thân mình chạm tường không thể di chuyển dược nữa...toàn thân như run rẩy

- Cậu singuchi...tôi xin cậu.....

- Em biết không...em thật là xinh đẹp...hơn haruka gấp nghìn lần- hắn dùng bàn tay mình. Vuốt lên làn da mặt trắng mịn màng của cô

- Đừng làm thế...tôi xin cậu- ngay lập tức yuuki đẩy bàn tay hắn ra...cô nhanh chóng vụt qua khỏi thân người con trai này

- Đâu dễ vậy cưng...- nhưng hắn dễ dàng tóm lấy thân người cô mặc cho cô giãy giụa

- Singuchi....anh bỏ ra. Bằng không tôi sẽ hét lên...

- Hét??? Hahaha.....Haruka đã ra ngoài rồi....vả lại, cô nghĩ ai tin một con nhỏ ô nhục như cô???

- Dừng lại...

- Đừng hòng...biết điều ngoan ngoãn một chút đi, ranh con

- Anh...mau bỏ ra...

Nắm chặt được cô trong lòng bàn tay. Thô bạo đẩy sát cô vào bức tướng

- Anh để mắt em lâu rồi. Nếu nghe lờii...haha sẽ không làm khó nữa

- Tôi cầu xin anh...tha cho tôi...- yuuki hoảng sợ nói

- Còn lầu??! Singuchi Ren này muốn thứ gì đều đạt đượcc

- Anh....

Không được rồi. Hắn mạnh quá, cô không còn chút sức lực

- Haha....nói cho em biết, biếu điều thì phục tùng. Số phận này sinh em ra là để cho người khác khinh thường, chối bỏ, là dể chịu sự nhục nhã, đoạ đài trong giới quý tộc. Nếu khôn ngoan thì có cơ hội ngóc đầu lên, còn bằng không mãi mãi bị khinh rẽ... Vì thế mà hãy im lặng đi

Bàn tay thô bạo ghì chặt chiếc cổ yuuki. Dàn cút áo bị hắn hất ra ngay sau đó....

"Không.. Không....tôi không muốn, không muốn như thế này....dừng lại...làm ơn. "

Cốc.....cốc.....

- Cô Yuuki.. Cô Yuuki....

Tiếng gõ cửa của bà Noi vang lên kéo cô ra nỗi tuyệt vọng...

- Cô Yuuki...tôi vào nha. cô yuuki....- tiếng bà ngày càng gấp gáp hơn

- Dì Noi...- yuuki hét lên. Mau chóng đẩy ren ra khỏi cơ thể. Chạy đến mở cánh cửa ra

- Chết tiệt.. Ba già xui xẻo - Ren điên tiếc lên

Cánh cửa bậc mở, bà Noi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi cùa yuuki bèn hoảng hốt

- Tiểu...tiểu thư...cô sao vậy??!

Yuuki không nói gì cả lập tức chạy ra sau lưng của bà ghì chặt áo bà run rẩyy

- Sao...sao thế...- bà hỏi khi thấy cô đang ôm chặt lưng bà như đang trốn tránh một cái gì đó

- Dì...cứu con..- cô bẹp bẹ khó khăn nói

- Chẳng lẽ. - bà chợt nhìn sâu vào căn phòng yuuki

Ren từ trong đó từ từ đi ra. Điệu bộ tức tối

- cậu...cậu singuchi???- bà hoảng hốtt

- Biết điều thì câm miệng lại!- hắn nhìn bà và cô đe doạ rồi nhanh chóng bỏ di. Không quên nhìn yuuki bằng ánh mắt cảnh cáo

- Tiểu thư...nói tôi nghe..có phải cậu singu làm gì cô???!

-/...

- Tiểu thư yuuki....cô có bị gì chưa?!

-...

- Trả lời đi tiểu thư.....

- Yuuki...

- Con muốn ở một....mình...hức...

Yuuki bỏ chạy vào phòng mình khoá chốt cửa lại mặc cho tiếng gọi thất thanh của Noi bên ngoài

Ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo. Sao cô lại phải bất hạnh đến thế...cha. Đáng lẽ đừng mang cô vào dòng tộc này thì hơn..... Hoàng gia không có chỗ cho cô

"Số phận này sinh em ra là để cho người khác khinh thường, chối bỏ, là dể chịu sự nhục nhã, đoạ đài trong giới quý tộc. "

Tại sao???? Sao cô lại phải chịu đựng như này....cứ như cái thế giới này vốn không có chỗ cho cô...vốn không cần sự hiện hữu của yuuki cô.....

Những giọt nước mắt bắt đắu rơi lã chã không ngừng.....ướt cả một vùng trời trắng xoá..

[Tôi ước có một thế giới đón nhận tôi]

O.s
Bình Luận (0)
Comment