Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 62

Trong chốc lát khi tin nhắn của Trương Liễm nhảy ra, trái tim Chu Mịch cũng kích động theo.

Cô chớp nhanh mí mắt, gượng gạo đến nỗi không biết thế nào mới được, vừa định trả lời những câu như “Không cần đâu sếp” để từ chối khéo, Trân Ni đã đáp lại Trương Liễm ở trong nhóm: [Anh rảnh sao? Vậy làm phiền anh rồi.] 

Trương Liễm không nói gì nữa.

Ánh mắt Chu Mịch dính lên trên màn hình, chỉ có thể phản ứng theo: Cảm ơn sếp.

Cô thoát ra khỏi nhóm, phát hiện ảnh avatar và cái tên vừa xuất hiện chỉ một lúc ở trong nhóm kia đã nhảy lên vị trí đầu trong danh sách liên hệ, gửi tin nhắn riêng cho cô: [Anh xuống rồi, ở đâu.] 

Chu Mịch nhìn xung quanh, tìm được một vật mang tính biểu tượng: Bên trái bến xe buýt.

Gửi tin nhắn đi rồi, cô vội vàng chà xát lòng bàn tay, lại nhét cả hai tay lẫn điện thoại vào trong túi, không cử động, giống như một bình sữa đông lại trong màn đêm.

Chỉ trong chốc lát, chiếc Cayenne màu đen đã đỗ trước mặt cô.

Cửa sổ ghế phó lái được hạ hết xuống, khuôn mặt người đàn ông hơi nghiêng qua, ánh mắt rất hờ hững, ra hiệu cho cô lên xe.

Tầm mắt của Chu Mịch đánh qua lại giữa cửa ghế sau và cửa ghế phó lái hai cái như bắn bi, cuối cùng vẫn khẽ hít một hơi, ngồi lên ghế phó lái.

Xuất phát từ lễ nghi.

Trong xe vừa mới bật hệ thống sưởi, độ chênh lệch nhiệt độ với bên ngoài không lớn lắm.

Khi thắt xong dây an toàn, Chu Mịch liếc mắt nhìn Trương Liễm, anh đã nhìn thẳng về phía trước, sống mũi cao thẳng. Anh vẫn không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo len màu xám cao cổ, kiểu đường len thô, nhìn rất ấm áp.

Chu Mịch mím môi, cuối cùng vẫn cung kính gọi một tiếng: “Sếp.”

“Ừ.” Anh trả lời không mặn không nhạt.

Lại hỏi: “Đi cửa hàng nào trước? Bách Não Hội hay Thái Bình Dương?”

Chu Mịch rút điện thoại ra tra bản đồ: “Bách Não Hội đi.”

Xe đi trên đường, Trương Liễm không bật bất kỳ bài nhạc hay kênh radio nào, trong xe im lặng dị thường. Hôm nay Chu Mịch mặc quần bò ôm thân, có thể cảm nhận rõ ghế ngồi đang nóng lên.

Da đầu cô có hơi tê dại, động tác lướt Wechat trả lời bên PR cũng trở nên dè dặt.

Thật ra không gian hàng ghế trước rất lớn, nhưng cô cứ không duỗi người ra được, khuỷu tay dính sát vào bên eo, tứ chi khép lại cứng ngắc như khớp xương có vấn đề.

Không chỉ là gượng gạo, còn có cảm xúc khác, rất nhạt nhưng không dễ coi nhẹ lẫn ở trong đó, khó mà phân biệt cụ thể như kéo tơ bóc kén.

Có một người làm PR quen biết gửi đến mấy tấm danh thiếp của chủ tài khoản liên quan đến kỹ thuật số, Chu Mịch vội biên tập lý do cẩn thận trong thanh xin kết bạn.

Có người đồng ý rất nhanh, có người lại như đá chìm xuống đáy bể.

Hai tay Chu Mịch gõ chữ lách cách, bận tới nỗi không còn thời gian lo lắng đến việc khác nữa, vứt hết cảm xúc vi diệu sau khi lên xe ra sau đầu.

Sau khi gửi hết tấm ảnh bàn phím số lượng có hạn và lời thỉnh cầu với thái độ thành khẩn đi, Chu Mịch mới có thể tạm thời được xả hơi một lúc.

Bàn tay cầm điện thoại để lên đùi, người cô cũng dựa về phía sau một chút, không còn dựng thẳng eo, bó tay bó chân nữa.

Điểm sáng im lặng lướt qua hai người trong xe.

Chu Mịch giơ cao tay lên, vừa định nhìn thử tin nhắn mới, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh của người đàn ông: “Dạo này sống thế nào.”

Chu Mịch khựng lại, một cơn trướng đau ngắn ngủi nhưng mãnh liệt tràn khắp lồng ngực, làm lưng cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô nuốt một miếng trong cổ họng, nhàn nhạt trả lời: “Rất tốt.”

Trương Liễm không nói gì nữa.

Chu Mịch nhanh chóng ấn sáng điện thoại, giống như muốn khóa bản thân mình vào chiếc hộp hình dẹt khép kín đang phát sáng này, không cần giao tiếp thêm một chút nào với bên ngoài nữa.

Những KOL trả lời cô đều nói không có.

Chu Mịch sốt ruột thở dài một hơi, lại gửi tin nhắn báo cáo tiến triển mới nhất cho Trân Ni, làm xong những chuyện này, cô cảm thấy bản thân cũng phải có chút thể diện, hỏi thử tình hình gần đây của “người cũ”, thế là cô liếc mắt nhìn anh: “Anh thì sao.”

Trong xe là một mảng yên lặng, Trương Liễm nói: “Giống với trước kia.”

Chu Mịch ngây ra, “ừm” một tiếng, nghiêng đầu về phía ngược lại, quan sát những ngọn đèn dọc đường, cứ trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ gần một phút, cô mới nghĩ ra phải xem tin nhắn của Trân Ni, di chuyển ánh mắt về điện thoại.

Cho đến khi xe dừng ở cổng phố máy tính, bọn họ không nói thêm câu nào nữa.

Sau khi xuống xe, Trương Liễm ra ghế sau lấy áo khoác, lưu loát mặc lên, khi Chu Mịch đang tranh thủ từng phút từng giây xông vào trong tòa nhà, anh gọi cô lại.

Chu Mịch quay đầu, ánh mắt dò hỏi.

Trương Liễm đi đến bên cạnh cô: “Gửi ảnh cho anh, chúng ta chia nhau ra tìm, hiệu suất sẽ cao hơn một chút.”

Chu Mịch gật đầu làm theo, nói với anh chi tiết: “Là bàn phím.”

Trương Liễm gật đầu, đi cùng anh vào thang máy.

Mất nửa tiếng chạy từng cửa hàng một, vẫn không có kết quả.

Rời khỏi Bách Não Hội, hai người lại lên xe hướng về điểm đến tiếp theo, trên đường Trương Liễm đeo tai nghe bluetooth lên, bắt đầu liên hệ với bạn bè.

Giọng điệu khi nói chuyện của anh vẫn luôn như vậy, cho dù việc có gấp đến đâu, phương thức trần thuật vẫn đâu vào đấy, vẫn có cảm giác tiết tấu nhịp nhàng, giống như đang ma sát trên màng tai người nghe, lực độ không thay đổi.

Chu Mịch cũng hết sức chăm chú, không nói một tiếng đánh chữ liên hệ với đồng nghiệp.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Liễm đột nhiên gọi tên cô: “Chu Mịch.”

Chu Mịch ngước mắt nhìn qua: “Hửm?”

Hai tay anh nắm lấy vô lăng: “Giúp anh tìm một người trong Wechat, tên là Trần Tinh, Trần có bộ nhĩ và bộ đông, Tinh trong tinh kỳ, gửi ảnh bàn phím cho anh ấy, có thể anh ấy sẽ có.”

Chu Mịch ngây ra: “Trong điện thoại anh sao?”

Trương Liễm: “Ừ.”

Chu Mịch chần chừ một lát, hai tay cẩn thận gỡ điện thoại trên giá đỡ ở khu điều khiển trung tâm xuống.

Màn hình khóa của Trương Liễm là bãi biển đá vàng và sóng triều xanh đen, ở giữa còn có bọt nước trắng xóa, hình ảnh mênh mông, tương phản màu mãnh liệt, một bóng người màu đen đang đi bộ bên bờ biển.

Chu Mịch nhỏ giọng nói: “Có mật mã.”

Trương Liễm bình tĩnh nói ra những con số: “061233.”

Chu Mịch cứng người mất hai giây, sau đó nhập vào theo.

Thuận lợi mở khóa.

Danh sách liên hệ trong Wechat của anh rất sạch sẽ, không có ghim ai.

Chu Mịch nhấn vào giao diện trò chuyện của anh với mình, tên ghi chú của cô trong Wechat anh chính là “Chu Mịch”.

Cô định lưu hình lại trước để tiện sử dụng, nhưng lại phát hiện… Trừ hai tin nhắn lời ít ý nhiều của tối hôm nay, lịch sử cuộc trò chuyện lần cuối cùng mấy tháng trước của bọn họ vẫn ở đó.

Trương Liễm căn bản không xóa đi.

Hô hấp của Chu Mịch tắc nghẹn, đột nhiên rất sợ dừng lại trên giao diện này thêm một giây, cô hãi hùng khiếp vía nhấn giữ vào hình ảnh, chọn chuyển tiếp.

Cô có thể rõ ràng cảm nhận được làn da hai gò má mình đang căng cứng từng chút một, thái dương cũng mơ hồ giật giật.

Cô cật lực để giọng nói mình nghe không ra bất kỳ sự lắc lư nào: “Trần Tinh đúng không?”

Trương Liễm vẫn: “Ừ.”

Chu Mịch tìm được người đó, vội vàng gửi đi, giống như đang cầm trong tay cái bàn là, cô lo lắng không yên đặt điện thoại về chỗ cũ.

Trương Liễm lại gọi điện thoại cho Trần Tinh, ngữ điệu vẫn không có dao động.

Chu Mịch cố gắng tập trung, lắng nghe cuộc hội thoại của anh và Trần Tinh, cầu nguyện kết quả cuối cùng có thể như ý.

Cuối cùng, cô nghe thấy Trương Liễm nói: “Có, đúng không, được, bây giờ chúng tôi đi tìm cậu.”

Trái tim treo cao của Chu Mịch cuối cùng cũng hạ xuống.



Người bạn này của Trương Liễm ở một nơi khá xa, biệt thự ở trong một khu yên tĩnh, khi đến nhà anh ta thì đã là rạng sáng, vừa vào cửa Chu Mịch đã ngạc nhiên trừng lớn mắt, tưởng như mình vừa bước vào một bối cảnh nào đó trong phim khoa học viễn tưởng.

Ngoại hình của chủ hộ cũng là một người cuồng kỹ thuật điển hình, người rất gầy nhỏ, làn da tái nhợt, đeo một gọng kính đen viền mỏng.

Đứng trong phòng khách chào hỏi đơn giản với Trương Liễm hai câu, anh ta dẫn hai người đi đến căn phòng bên cạnh, xác nhận vật thật.

Vận may của bọn họ không tồi, bàn phím bản gốc trước đây là vật sưu tầm của Trần Tinh, vẫn luôn cất ở trong tủ, bề ngoài như mới hoàn toàn, tính năng cũng chưa chịu tổn hại, lần lượt kiểm tra hiệu ứng đèn trên mấy chiếc máy tính của anh ta xong, hai người không ở lại lâu, vội vàng đi về công ty.

Trước khi đi, Trương Liễm còn bảo Chu Mịch thêm Wechat của Trần Tinh.

Đuôi mày của Chu Mịch hơi nhếch lên, nhất thời không hiểu ý anh.

Trần Tinh cong môi nói đùa: “Sao vậy, muốn giới thiệu em gái xinh đẹp cho tôi à?”

Trương Liễm không thèm nhìn anh ta, chỉ dặn dò Chu Mịch: “Sau này có vấn đề gì trên phương diện sản phẩm kỹ thuật số em cứ liên lạc trực tiếp với cậu ấy.”

Chu Mịch bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói cảm ơn.

Trần Tinh: “Mẹ nó, không ngờ mình chỉ là một công cụ hình người.”

Ôm lấy bàn phím chạy vội về vị trí làm việc, tất cả thành viên trong nhóm đều yên tâm nói cảm tạ trời đất, Cici thì càng ôm lấy Chu Mịch liên tiếp nói xin lỗi và nghẹn ngào cảm ơn.

Chu Mịch liếc về hướng phòng làm việc của Trương Liễm: “Đừng cảm ơn chị, cảm ơn sếp đi, người là anh ấy tìm.”

Trân Ni nói trong nhóm: [Sắp hai giờ rồi, về nhà hết đi, ngày mai còn phải quay chụp, hôm nay vất vả cho mọi người rồi.] 

Cô ấy lại điểm danh khen ngợi Chu Mịch: [@Austar – Minnie, hôm nay rất tuyệt.] 

Chu Mịch ngại không dám nhận vơ, vẫn nhấn mạnh bản thân chỉ là chân chạy vặt, người thật sự giúp đỡ là Fabian.

Trở về nhà, trong phòng vẫn tối om, Quý Tiết còn chưa trở về, cả người Chu Mịch mỏi nhừ, tháo toàn bộ trang sức trên người xuống, hoàn thành xong việc tắm rửa rồi nằm lên giường.

Lật qua lật lại một lúc, cô nhìn thử thời gian trên điện thoại, sắp ba giờ rồi.

Cô mở Wechat lên, gửi tin nhắn cho Quý Tiết được ghim trên đầu: [Hôm nay anh có qua không?] 

Đợi một lúc, khung trò chuyện vẫn không có câu trả lời nào.

Lo rằng Quý Tiết đã trở về Hoa Quận ngủ rồi, sẽ đánh thức anh ấy, cô không tùy tiện gọi điện cho anh, chỉ bổ sung thêm một câu: [Vậy em nghỉ trước đây, sáng mai còn phải quay, ngủ ngon.] 

Chu Mịch khẽ thở dài một tiếng, thoát ra ngoài, đột nhiên nhớ đến hôm nay còn chưa kịp nói cảm ơn hẳn hoi với Trương Liễm.

Vừa vào cổng công ty anh đã chia ra mỗi người một đường, trở về phòng làm việc của mình.

Có lẽ anh cũng cảm thấy ở cùng một chỗ với mình vừa gượng gạo lại vừa khó thở nhỉ.

Ánh mắt Chu Mịch tùy tiện lướt trên danh sách liên lạc, sau đó dừng lại ở hàng tên của Trương Liễm, bao nhiêu cảm xúc bất thình lình ở trong xe vào buổi tối tràn ra, chầm chậm biến thành nỗi chua xót trong lòng cô, có lẽ không chỉ là chua xót, tâm trạng cô phức tạp nằm ở đó, lặng lẽ tiêu hóa một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi, để cho cảm xúc của mình ổn định lại.

Cô nhấn vào, nhìn chằm chằm con trỏ nhấp nháy, bắt đầu suy tính một cách diễn đạt đủ chính thức, đủ trịnh trọng mà không làm người khác sinh ra một tia hiểu lầm nào trong lòng.

Trong lúc đó, tầm mắt của Chu Mịch không có chỗ nào để, vậy nên tạm thời dừng trên avatar của anh.

Rất lâu rồi không xem vòng bạn bè của Trương Liễm.

Chu Mịch tiện tay ấn vào, trong lúc hoảng hồn, ngón tay cô không cẩn thận lại chọc thêm một cái.

Trên màn hình lập tức nhảy ra dòng chữ nhỏ màu xám…

“Bạn đã vỗ vỗ “Fabian”

Chu Mịch tức khắc thừ ra, nhanh chóng cuộn chặt ngón tay lại, sụp đổ vò đầu, hận không thể lập tức nhảy xuống giường lăn vào trong gầm, không muốn đối mặt với thế giới nữa.

Cô đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm màn hình, những lời cảm ơn vắt hết óc để suy nghĩ trong phút chốc đã bay hết sạch, được thay hết bằng dòng chữ màu đen in đậm “TRỜI Ạ A A A CHẾT MẤT A A A PHẢI GIẢI THÍCH SỰ CỐ NGOÀI Ý MUỐN NÀY THẾ NÀO ĐÂY”

Trong khi trái tim đang tắc nghẽn, đối phương đột nhiên gửi đến một tin nhắn, là ba chữ rất tự nhiên, rất ung dung, hoàn toàn không để bụng: Đến nhà rồi?

Phần mặt Chu Mịch cứng ngắc, hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, diễn đạt thế nào.

Chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp một câu trả lời đơn giản không để lộ cảm xúc: Đến nhà rồi. Hôm nay rất cảm ơn sếp.

Sau khi gửi đi, cô không do dự tắt thẳng điện thoại.

May mà màn hình không sáng lên nữa, nếu không cô thật sự không biết phải tiếp tục ứng phó như thế nào.

Chu Mịch cưỡng ép mình bình tĩnh, điều chỉnh lại hô hấp và nhịp tim, mới nhét điện thoại xuống gối, khép mí mắt lại, chuyên chú đếm cừu, còn tự an ủi, “Một hai ba bốn năm ngày mai còn phải đi quay ngủ đi ngủ đi đừng nghĩ nữa quên hết đi không sao đâu đời người luôn có rất nhiều khoảnh khắc gượng gạo sáu bảy tám chín mười…”



Cùng lúc ấy, Trương Liễm dựa lên đầu giường, tầm mắt cố định trên dòng chữ màu xám nhỏ ““Chu Mịch” đã vỗ vỗ bạn”.

Anh tiện tay xõa tung tóc ra, cong môi, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Sau khi tắt đèn nằm xuống, anh lại cầm điện thoại lên, ấn vào Wechat của Chu Mịch, nhìn dòng nhắc nhở có sáu chữ ấy.

Sau đó, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trong động tác không tự chủ được của mình, anh thầm nói lời thề và cảnh cáo: Đây thật sự là lần cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment