Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Chương 162

Nhà Ông Thạnh ở ngay mặt tiền của đường phố lớn căn nhà sáu tầng lầu, sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Bên dưới mặt tiền, lầu trệt, ông kinh doanh tranh ảnh, đèn quảng cáo... Còn lầu thượng, ông trồng hoa kiểng, nuôi chim và một bể cá cảnh... Ông là một đại gia của làng trang trí nội thất.

Ông Thanh tuổi dần. Vì vậy, những người đối tác với ông, đều có vẻ lép vế.

Họ thần phục ông. Tính khí người tuổi dần rất dữ dội. Vợ ông, bà Thìn, lại tuổi con heo. Người xưa nói: Dần Thân Tị Hợi tứ hành xung. Tuổi hai người xung khắc, nhưng không hiểu sao lại ăn nên làm ra. Bà Thìn lớn hơn ông Thạnh mấy tuổi rất đẹp gái. Họ có với nhau hai đứa con Bà Thìn rất sợ ông Thạnh. Phải dùng từ "sợ như sợ cọp" mới đúng...

Mà ông Thạnh khéo dạy vợ. Ông nói gì bà cũng nghe răm rắp. Thậm chí khi bà Thìn có lỗi, còn bị ông phạt quì suốt đêm ngay chỗ giường ngủ. Chuyện này, người làm công trong nhà ông bà đều biết. Nói tóm lại ông Thạnh gia trưởng, độc đoán trong căn nhà sang trọng, ai cũng phải phục tùng ông... Vợ ông, khi ông gọi, hoặc sai bảo điều gì, rất mực lễ phép thưa gửi, và không bao giờ đám ngẩng mặt đối diện với chồng.

Ông Thạnh có ba người bạn thân, cũng là dân làm ăn cả. Nhưng cả ba ông đều rất sợ vợ. Thế mới lạ.

Ba người bạn đó là Đức, Hiển, Thuận. Một hôm, họ tụ tập ở nhà ông Thạnh, mừng vừa trúng một hợp đồng lớn. Rượu khui tràn ly Ông Thạnh ngồi cạnh vợ, hể hả:

- Ở đời người xưa nói: Tề gia trị quốc, bình thiên hạ, còn tôi không có tài đó, tôi chỉ có tài dạy vợ, và làm ăn... Nhờ đó mới giàu có như hôm nay...

Ông Đức tấm tắc:

- Bác giỏi thật đấy. Còn tôi làm ăn được, có tiền, vậy mà bị sợ vợ, có khổ không cơ chứ?

Ông Hiển xen vô:

- Vợ mình, mình sợ, chứ có sợ vợ hàng xóm đâu? Ai không sợ vợ, thì đâu nên người...

Ông Thuận tần ngần:

- Nhưng mà sợ quá, như tôi cũng hỏng. Mà mình lại có thú sợ vợ mới chết chứ ...

Ông Thạnh cười mỉa:

- Tại các ông không biết cách đó thôi. Để bây giờ cọp đủ lông cánh làm sao mà dạy? Măng không uốn, lấy gì uốn tre...

Ông Thuận hỏi:

- Thế bác làm cách gì mà giỏi thế, chỉ bí quyết cho em với?

Ông Thạnh hể hả:

- Đơn giản thôi, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về... Vợ tôi, tôi nói cái gì cũng phải nghe răm rắp... Có phải vậy không em?

Bà Thìn cúi mặt lí nhí:

- Dạ, anh nói đúng. Vì anh là chồng, còn em là vợ vợ phải phục tùng chồng tuyệt đối...

Ba người bạn tròn mắt, ông Thạnh tiếp:

- Em đọc lời giáo huấn của Khổng Tử mà anh vẫn dạy em hàng ngày xem nào?

Bà Thì run rẩy:

- Dạ đó là câu:

Tại gia tòng phu

Xuất giá tòng phu

Phu tử tòng tử

Ông Thạnh gật gù:

- Đó là tam tòng, thế còn tứ đức thì sao?

Bà Thìn rưng rưng:

- Dạ, tứ đức của người phụ nữ là công, dung, ngôn, hạnh ạ...

Ông Thạnh vui vẻ:

- Các chị đã thấy vợ tôi thanh minh trả lời chưa? Vợ là phải như vậy chứ, nếu không vợ là cọp cái, nó ăn thịt mình khi nào không biết.

Nhắc đến chữ "cọp" bạn bè ông thạch la lên:

- Hèn chi bác tuổi cọp là phải, mà bác thạch kiếm đâu ra bức tranh cọp to quá vậy, đẹp quá vậy?

Ông Thạch phấn khởi:

- Nó không phải là bức tranh cọp đơn thuần, mà nguyên cả xác cọp, được lồng trong khung kính... Giá trị của nó thì vô giá. Nhìn vào y như cọp đang ở trong khu rừng... Bộ tranh này tôi mua từ Đài Loan về.

Ông Hiển gặt gù:

- Đẹp quá, oai vệ quá, cọp chết để da, người ta chết để tiếng, cọp chết rồi mà làm các con vật khác nhìn thấy còn khiếp vía...

Ông Đức trầm trồ:

- Tuổi ông tuổi cọp, treo bức tranh này là hợp quá rồi.

Ông Thạnh hể hả:

- Bức tranh này không chỉ có trang trí đơn thuần, nó như vật thần tài. Từ ngày có bức tranh này, nhà tôi ăn nên làm ra thấy rõ. Thần cọp hộ mệnh cho tôi đó.

Ông Thuận cười:

- Hèn chi mà vợ ông sợ ong như cọp.. Còn chúng tôi cầm tinh con heo, con gà, cũng chỉ sợ vợ mà thôi.. A, này tôi có quen một tay thầy bói hay lắm, ăn nhậu xong, ta đi coi cho vui...


Mọi người cùng ồ lên vui vẻ... Ông Thạch nói với vợ:

- Em ở nhà phụ dọn dẹp giúp anh nhé. Lâu lâu, anh muốn thử xem vận mạng thế nào?

Bà thìn chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu...

Ông Thuận dẫn ba người dạn đến một ngôi nhà chùa nhỏ, ở đó có một ông thầy bói mù, sau khi coi quẽ cho ba người là ông Thuận, Đức, Hiền...tất cả đều tốt đẹp, đến lượt ông Thạch, thầy bói ngạc nhiên:

- Số ông là tốt lắm, giàu có, cai quản gia đình đâu ra đó. Nhưng mạng ông là mạng cọp. Sớm muộn gì cũng bị cọp vồ.

Ông Thạch cười khùng khục:

- Tôi mạng cọp, cọp phải bảo vệ em chứ? Sao lại vồ được, khoản này thầy bói sai rồi.

Thầy nói nghiêm nghị:

- Thiên cơ bất khả lộ, tôi chỉ biết đến thế mà thôi. Tin hay không tuỳ ông.

Ba người ra về ông Thạch nhếch mép:

- Đúng là thầy bói nói láo ăn tiền. Nhà mình ở thành phố, mà ông ta bảo mình bị cọp vồ, thật không thể tin được.

Ông Thuận thanh minh:

- Xưa nay, ông ấy ít khi đoán sai lắm... ở thành phố cũng có cọp vậy?

Ông Thạnh nói:

- Cọp ư? ở đâu? Ông chỉ cho tôi xem nào?

Ông Thuận cười:

- Thì ở sở thú chứ ở đâu.. Mà nữa, dạo này thú nuôi cọp đang phổ biến đó nghe.. Ông nên cẩn thận. Lần trước, có tay đến coi bói, ông ta bị thầy bói phán câu xanh rờn: số ông chết vì sông nước. Ông kia cười to: Tôi ở phố, làm gì mà chết vì sông nước.. Thế mà cuối cùng chết thật. Ông ta uống rượu say, về nhà nóng quá, xả vòi nước vào hồ tắm. Rồi chết ngạt trong đó. Ai nghe cũng kinh hoàng.

Ông Thạnh gạt đi:

- Thôi, bỏ chuyện đó, nghe chi tổ nhức đầu. Tiền buộc dải yếm bo bo, đeo cho thầy bói đâu lo vào mình... Tôi về đây, mệt quá rồi...

Ba người chia tay nhau. Ai về nhà nấy. Người vẫn còn chếnh choáng vì men rượu.

*

* *

Ông Thạnh về nhà, nằm lăn ra ngủ. Bà Thìn đấm bóp cho chồng, tự nhiên lòng bà bùi ngùi. Bà biết ông Thạnh yêu bà, cưng chiều bà, nhưng ông đối xử với bà như một nô tì nhiều hơn là người vợ. Trưa nay để thể hiện quyền uy của mình với vợ, ông đã làm bà xấu hổ. Nhưng vì sợ ông, bà phải phục tùng.

Mà bà Thìn sợ ông Thạnh thật. Rất sợ là khác. Mỗi lần nhìn ánh mắt lạnh lùng của chồng, là bà lại co rúm người lại. Người ta bảo bà cầm tinh con heo, còn chồng bà cầm tinh con cọp, Mà con cọp thì ăn con heo. Hồi xưa, khi còn yêu nhau, chưa nên vợ nên chồng, ông Thạnh đã bộc lộ bản tính gia trưởng, bắt bà phải luôn phục tùng ý nguyện của ông ấy. Và khi cãi nhau gì đó bao giờ bà cũng phải là người làm lành trước. Bản tính nhu nhược khiến bà nể sợ ông từ đấy... Khi nên vợ, nên chồng rồi, ông Thạnh đối với bà lại càng khắc nghiệt...

Bà luôn khép nép, e dè trước ông. Nhiều lúc bà tự trách mình yếu đuối... Mà quả thật bà quá yếu đuối sống lệ thuộc vào ông.

Về khoản làm ăn kinh doanh, ông Thạnh quả là tay giỏi giang. Từ tay trắng, ông tạo nên sự nghiệp. Bà Thìn không phải lo lắng gì về chuyện ăn uống, quần áo, đồ trang sức. Bề ngoài, ai nhìn vào cũng khen bà sung sướng, có chồng giỏi giang. Mà họ đâu biết nỗi khổ tâm của bà... Ông coi vợ như một đồ trang sức, hay đúng hơn là một nô tì.

Phải công tâm mà nói, ông Thạnh chỉ mê làm ăn. Chuyện ngoại tình là không bao giờ có. Dù ông đẹp trai, nói năng lịch lãm, khéo ngoại giao. Tất nhiên là với người ngoài... Ông Thạnh có một thú vui kỳ cục, mỗi lần nghĩ đến, là bà Thìn lại đỏ mặt thẹn thùng.

Dù bà đã là vợ của ông mười năm nay... Đó là ông thích lột trần truồng vợ ra, ngắm nghía, xăm xoi cơ thể của bà Thìn, hầu như ngày nào cũng vậy. Có lúc ông bắt bà quì xuống, loã lồ, úp hai tay sau gáy, y như bà đã phạm tội gì vậy...

Bà thắc mắc:

- Anh Thạnh, em đâu có lỗi gì với anh mà anh bắt em phải làm như vậy? Em là vợ của anh kia mà, chứ đâu phải là nô tì.

Ông Thạnh hôn vợ âu yếm:

- Thì anh thích như vậy, em cứ chiều anh đi. Đàn ông thú nhất là ngắm vợ mình, em không muốn vậy sao?

Bà Thìn thẹn thùng:

- Dĩ nhiên là em thích rồi, đã mười lăm năm nay, làm vợ anh, anh có bỏ sót ngày nào đâu... Thế anh không chán à?

Ông Thạnh thích thú:

- Vợ anh là báu vật của trời cho anh, làm sao mà chán được. Anh yêu em mà.

Bà Thìn thở dài:

- Nhiều lúc, em cứ nghĩ anh là con cọp dữ dằng giày vò con heo nhỏ. Nhưng mà em phải chấp nhận thôi. Vì em là vợ của anh, anh có toàn quyền với em...

Ông Thạnh vui vẻ.

- Em ngoan lắm, Thế mới là vợ hiền chứ. Bổn phận của em là hầu hạ chăm sóc chồng, em không phải lo lắng bất cứ điều gì cả...

Và sau các cuộc nói chuyện, là những màn âu yếm cực kỳ nồng thắm, mà ông Thạnh dành cho bà Thìn.

Ông Thạnh cựa quậy, chợt kêu rú lên:

- Cứu, cứu tôi với. Cọp cọp nó vồ tôi ...

Mặt ông lộ vẻ hốt hoảng, mắt lờ đờ, bà Thìn lay chồng:

- Anh Thạnh, anh làm sao vậy? Chắc tại say rượu quá mà.

Ông Thạnh mở choàng mắt, mồ hôi vã ra như tầm... Ông thấy vợ bên cạnh, bình tĩnh trở lại... Bà Thìn lo lắng:


- Có chuyện gì thế anh? Anh thất thần thế kia?

Ông Thạnh lắp bắp:

- Anh mơ một giấc mơ khủng khiếp quá, nghĩ lại còn toát cả mồ hôi.

Bà Thìn hỏi:

- Anh là người có thần kinh thép, ai cũng sợ anh, nhất là em, sao lại sợ giấc mơ nhỉ?

Ông Thạnh thẩn thờ:

- Em chưa biết đó thôi. Anh thấy anh lạc vào một khu rừng rậm, lối đi lại chằng chịt cây cối, anh đang loay hoay tìm đường đi ra, bất chợt có tiếng cọp gầm. Anh quay lại, muốn đứng tim vì sợ: một con cọp to tướng, mắt nhìn anh trừng trừng. Con cọp nói tiếng người.

- Ông bạn, hôm nay ông sẽ là món đồ ăn ngon cho tôi. Tôi đói đã lâu lắm rồi...

Anh rùng mình:

- Trời ơi, con cọp nói được tiếng người. Ngươi là ma cọp hay sao?

Con cọp gầm lên ghê sợ, nó xông vào, vồ lấy anh, anh cuống cuồng chạy trốn. Nhưng không kịp phút chốc thấy đầu mình bị đứt lìa, xác nằm chình ình ra một chỗ, con cọp nhai đầu anh ngấu nghiến... Lát sau, có con chó đen, nó kéo anh vào một góc ăn nốt phần thân còn lại... Mơ đến đó, anh bàng hoàng tĩnh dậy. Thật không hiểu ra sao nữa...

Bà Thìn ngó chồng đăm đăm, nhìn ông Thạnh sao thấy tội nghiệp quá, còn đâu oai khí cửa một người chồng hùng dũng trong mắt bà.. Bà an ủi.

- Ối dào, hơi đâu mà tin ở giấc mơ hả anh? Mạng anh là mạng cọp, nó phải phù hộ cho anh chứ?

Ông Thạnh thở dài:

- Biết là như vậy, nhưng hôm nay, anh tình cờ theo ông Thuận đi coi bói, lão thầy bói phán anh bị cọp vồ, thế có khiếp không cơ chứ?

Bà Thìn cười rổn rảng:

- Đúng là lão thầy bói đó nói bậy quá di, ở thành phố làm gì có cọp... Mà ở sở thú cọp người ta nhốt chặt mấy lớp chuồng, có gì sợ nữa.. Anh à, mai con nó đòi đi sở thú chơi, anh cho em và con đi nhé...

Ông Thạnh rùng mình:

- Nhỡ gặp con cọp sổng chuồng thì sao? Thôi em ạ ta ra biển tắm vui hơn...

Bà Thìn thở dài:

- Sao mà chồng em lại nhát thế? Tự nhiên đi sợ những thứ vớ vẩn. Nếu anh sợ, thì em và con đi một mình. Con nó thích đi sở thủ chơi chứ nó đâu có muốn ra biển.

Ông Thạnh bị vợ trách, khí huyết sôi lên sùng sục:

- Ừ, em nói đúng, việc quái gì anh phải sợ. Mai ta đưa con đi chơi...

Bà Thìn vui vẻ:

- Có thế chứ? Thôi, mình ngủ nghe anh, từ nãy đến giờ đấm bóp cho anh, em mệt lắm rồi...

Ông Thạnh ôm vợ, âu yếm:

- Muốn ngủ thì ngủ, nhưng phải cho anh yêu đã chứ?

Bà Thìn lỏn lẻn:

- Coi anh kìa, mới vừa mặt xanh như tàu lá, bây giờ lại đòi hỏi rồi. Anh muốn thì anh làm đi, em là vợ anh mà...

Ông Thạnh lột trần truồng vợ ra, ngắm nghía, vẻ hả hê ông quên hẳn giấc mơ kinh hãi vừa rồi, chỉ biết vợ ông mà thôi, Bà Thìn quả là đẹp. Cặp vú no tròn, đùi thon dài, y như đùi các cô người mẫu. Dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn còn rừng rực lửa tình. Ông Thạnh yêu vợ xong, lăn ra ngủ.

*

* *

Hôm sau, ngày chủ nhật, trời nắng đẹp. Ông Thạnh lấy xe hơi chờ vợ con đi sở thứ .. Hai đứa cơn ông tung tăng chạy nhảy rồi đến bên chuồng cọp trêu chọc. Con cọp cái giận dữ nhe nanh gầm gừ. Ông Thạnh hết hoảng:

- Kìa hai con, đừng có chọc nó. Con cọp hung dữ lắm đó.

Hai đứa bé cười ngặt nghẽo:

- Cha ơi, nó đã bị nhốt trong chuồng rồi, có gì mà sợ nữa. Mà cha cầm tinh con cọp, sao lại sợ nó...

Ông Thạnh lẩm bẩm:

- Ừ nhỉ việc gì mà sợ. Ta thật lẩn thẩn, cứ bị giấc mơ ám ánh hoài.

Ông đến bên con cọp nhìn nó. Con cọp thấy ông, ngó chòng chọc. Bất giác nó gầm rú man dại. Ông Thạnh thấy chóng cả mặt. Đôi mắt con cọp như phát sáng. Miệng nó gầm gào như nói:

- Ta đợi ngươi đã lâu, mau đến nộp mạng cho ta... ngươi không thoát khỏi ta đâu.

Ông Thạnh thất sắc rú lên, ôm đầu bỏ chạy cuống cuồng. Bà Thìn vội chạy theo chồng, dìu ông ngồi xuống ghế đá. Mọi người đi chơi nhìn họ, không hiểu vì sao ông Thạnh lại sợ hãi thế kia. Bà Thìn bần thần.

- Anh Thạnh anh mệt à? Ngồi nghỉ mệt một lát. Con cọp đó có gì mà sợ kia chứ?

Ông Thạnh thừ người ra:


- Anh cũng không hiểu tại sao lại có cái cảm giác kỳ lạ vậy? Xưa nay anh đâu có biết sợ là gì?

Bất chợt mắt ông trợn tròn. Cạnh ông, chỗ ghế đá ông và vợ đang ngồi, có con cọp đá, nó nhìn ông chòng chọc. Cái nhìn hớp hồn ông.

Ông lắp bắp:

- Đừng, đừng như thế... Khiếp quá...

Bà Thìn lo lắng:

- Cái gì vậy anh, hay anh mệt, suy nhược thần kinh quá rồi, ta đi bệnh viện khám thử sức khoẻ xem sao?

Ông Thạnh chỉ con cọp đá, bà Thìn phì cười:

- Anh mắc bệnh tự kỷ ám thị mất rồi, nhìn đâu cũng thấy cọp. Có việc gì đâu, nó chỉ là con cọp đá thôi mà...

Ông Thạnh thở phào:

- Vậy mà anh cứ tường là cọp sống chứ. Hết cả hồn...

Bà Thìn chép miệng:

- Anh bây giờ nên mang lốt thỏ thì hơn, chứ mang tính cọp ai lại sợ thế nhỉ?

Ông Thạnh nghiêm nghị:

- Em đùa với anh đó à? Em nên nhớ, em là vợ của anh, rõ chưa? Chẳng qua là vì ảo giác, nên anh mới như vậy? Mà anh đã nói rồi. Hôm nay đi sở thú là chiều em và con.

Bà Thìn sợ sệt.

- Em xin lỗi, anh đừng giận em, em luôn kính trọng anh mà.

Ông Thạnh không nói gì, đôi mắt nhìn xa xăm. Hình như ông đang nghĩ về cái gì mông lung lắm... Bà Thìn tự nhiên linh cảm thấy điều gì chẳng lành. Chồng bà dạo này thật kỳ lạ.

*

* *

Đêm đó, ông Thạnh đang ngủ, thấy một người đàn ông hung dữ bước vào.

Mắt ông ta loé sáng, tóc tai bờm xờm. Ông Thạnh rú lên:

- Ông là ai, tại sao lại vào nhà tôi?

Người đàn ông gằn giọng:

- Ta là người đang truy lùng ông, mà ông lại còn có quyền hỏi điều đó à?

Ông Thạnh lắp bắp:

- Truy lùng tôi ư? Tôi có tội gì mà truy lùng?

Người đàn ông trợn mắt:

- Ta tìm ông để ăn thịt, chứ còn gì nữa mà phải hỏi? Ngươi hãy mở mắt nhìn cho kỹ đi.

Phút chốc người đàn ông há miệng hoá thành một con cọp đực to tướng, mồm đầy máu. Ông Thạnh rú lên, vừng vẫy chân tay như bị trói chặt, miệng ông ú ớ Bà Thìn hốt hoảng:

- Anh Thạnh, anh làm sao vậy, người anh như bị động kinh.

Ông Thạnh giãy giụa hồi lâu, rồi mở mắt thao láo mổ hôi vã ra:

- Tôi còn sống ư? Ai vừa kêu tôi vậy?

Bà Thìn lo lắng:

- Em gọi anh đó. Anh làm em sợ quá Khi không lại rú lên như người bị ai bắt hồn...

Ông Thạnh đờ người ra:

- Anh lại mơ bị con cọp vồ, em ạ. Con cọp đó nó hoá thành người đàn ông dữ tợn, đến bên anh, phút chốc hoá cọp, vồ lấy anh. Anh vợ quá, kêu rú lên, lúc đó em gọi anh dậy...

Bà Thìn càu nhàu:

- Chung qui cũng chỉ tại lão Thuận mà ra hết, tự dưng đang yên đang lành, lại dẫn chồng ta đi coi bói, để ông ấy sợ.. Ngày mai, ta sẽ mắng cho ông ta một trận.

Ông Thạnh thở dài:

- Lỗi đâu phải ông Thuận, em đừng có nói bậy! Có lẽ tại anh làm việc quá sức. Hay tại căn phòng mình có ma cọp?

Bà Thìn gạt đi:

- Anh đừng có nói vậy, thì bộ mình sống mười lăm năm nay ở căn phòng này đều có ma cả ư? Thế anh coi em là ma à?

Ông Thạnh bần thần:

- Anh đâu có nói vậy? Nhưng quả thật là anh lo lắng... Anh không hiểu ra sao nữa, anh không kiểm soát được hành vi của mình... Thôi, đêm nay em ngủ trong buồng, anh ra phòng khách ngủ vậy.

Bà Thìn thổn thức:

- Tuỳ ở anh thôi. Chứ anh cứ mộng mị hoài như vậy làm sao mà có sức khoẻ để làm việc...

Ông Thạnh ra phòng khách, nằm trên bộ sa lông, bật đèn sáng trưng... Quả nhiên những cơn ác mộng biến mất, ông ngủ ngon lành... Hôm sau, ông thấy tinh thần sảng khoái. Ông hồ hởi nói với vợ:

- Anh đã rõ căn bệnh của mình rồi. Tại anh suy nghĩ quá nhiều. Đêm qua ngủ ở đây, anh thấy khoẻ khoắn, không còn ác mộng nữa...

Bà Thìn ngạc nhiên:

- Vậy ư? Nhưng anh chỉ ở một đêm thôi nhé. Tối mai phải vào với em chứ anh để em cô độc một mình.

Ông Thạnh cười:

- Coi kìa cô vợ anh, càng ngày càng lấn lướt chồng rồi đó. Được rồi. Anh sẽ làm theo ý em.


Nhưng hễ cứ vào căn phòng với vợ, là ông Thạnh gặp ác mộng càng ngày dữ dội. Còn khi ra sa lông ngủ, dưới bức tranh treo trên tường, bức tranh có hình con cọp là ông ngủ ngon lành, an giấc...

Ông nói với bà Thìn:

- Từ nay, anh sẽ ngủ ở sa lông này, khi nào cần sinh hoạt vợ chồng, anh sẽ đến với em. Em đừng ngăn cản anh nữa...

Bà Thìn chỉ biết gật đầu, thở dài:

- Thôi, tuỳ ở anh, anh là cuộc sống của gia đình này... Em phải chăm sóc anh.

Ông Thanh cảm động:

- Em luôn là người vợ tốt của anh... Anh yêu em...

Sức khoẻ của ông Thạnh trở lại bình thường, tinh thần làm việc hăng hái, gia đình ông trở nên giàu có hơn. Ông nhìn bức tranh cọp, vui vẻ:

- Tranh cọp, phải chăng ngươi là thần tài của ta. Có ngươi, ta cảm thấy yên tâm lắm. Chẳng ma qua nào có thể hù doạ được ta...

Ông Thuận đến chơi, thấy ông Thạnh ngủ ở sa lông, đùa:

- Sao vậy, ông Thạnh, bị vợ cấm vận à? Ông tự hào là người dạy vợ giỏi lắm kia mà...

Bà Thìn càu nhàu:

- Tất cả là ở lỗi của anh đấy, anh Thuận à?

Ông Thuận ngạc nhiên:

- Sao vậy, tôi đâu có làm gì để ông bà phải giận nhau? Ngược lại, tôi còn kính phục ông về cách dạy vợ đấy chứ.

Bà Thìn dẩu môi:

- Dạy vợ ư? Tôi có gì mà phải dạy, tôi luôn phục tùng chồng tôi mà. Tôi đâu dám trái lời ông ấy.

Ông Thuận sửng sốt.

- Thế sao ông ấy lại ngủ ở sa lông này? Thật khó hiểu.

Ông Thạnh nhăn nhó:

- Tại vì từ sau khi đi cùng ông coi bói đến giờ, tôi luôn gặp ác mộng.

Ông Thuận hỏi:

- Chuyện coi bói ấy à? Tôi đã quên rồi Thế ông gặp ác mộng ra sao?

Bà Thìn cáu gắt:

- Thì ông ấy luôn thấy bị cọp vồ! Khi ngủ với tôi, luôn gặp ác mộng, còn ra sa lông thì ngủ ngon lành Ông ơi, có phải tôi là con cọp dữ vồ ông ấy không?

Ông Thuận cười hề hề:

- Trời ơi, cái chuyện bói toán ấy mà tin làm gì. Mà chị Thìn này, càng ngày chị càng lấn chồng đó nghe. Cứ như là chị cầm tinh con cọp, còn ông ấy là tinh của con heo rồi. Mà cũng hay nhờ vậy, chị mới khẳng định mình chứ. Phụ nữ phải đôi lúc vùng lên sống sau cái bóng của chồng mãi sao được.

Bà Thìn được khen lại phấn khởi, nhưng rồi lại ỉu xìu:

- Nhưng tôi, tôi lo lắm anh Thuận ạ. Vì xưa nay chồng tôi đâu có gặp ác mộng bao giờ đâu.

Ông Thuận cười xoà:

- Thì phải lâu cứ cho ông ấy gặp ác mộng một vài bữa chứ. Có thế mới biết sợ. Đi đêm lâu ngày cũng phải gặp ma chứ.

Ông Thạnh ngượng ngập:

- Ông cứ đùa hoài. Mà cũng lạ ông ạ. Khi tôi ngủ dưới bức tranh này, y như được che chở, không gặp ác mộng gì hết.

Ông Thuận tò mò:

- Vậy à? Vậy bức tranh này hợp với ông, là thần hộ mệnh của ông rồi còn gì? Sao ông không đời bức tranh vào nhà trong, chỗ buồng ngủ ấy. Chứ chồng một nơi, vợ một nẻo, cũng ái ngại thật.

Bà Thìn thẹn thùng:

- Chuyện vợ chồng người ta, làm sao ông biết được. Thế ông tới đây, lại rủ chồng tôi đi coi bói à?

Ông Thuận lắc đầu:

- Không tôi quên chuyện đó rồi. Tôi tới thăm ông bà, vì lâu quá không gặp, có vậy thôi. Tiện thể, rủ ông đi uống vài cốc bia.

Ông Thạnh xua tay:

- Thôi, để hôm khác. Còn bây giờ, ở đây, tôi đãi ông một chầu. Lâu quá mình không gặp...

Ông Thuận vui vẻ, đồng ý ngay, và cuộc nhậu tưng bừng. Ông Thuận ra về, ông Thạnh lên sa lông nằm ngủ. Bà Thìn đắp mền cho ông, rồi tắt đèn ngủ.

Nửa đêm, bà Thìn nghe tiếng rầm rất mạnh, tiếng ông Thạnh rú lên đau đớn:

- Trời ơi, chết tôi rồi...

Bà Thìn hết hoảng chạy ra, bật đèn sáng. Một cảnh tượng khiến bà kinh khiếp. Cả bức tranh cọp to đùng đè xuống người ông Thạnh. Thân thể ông dập nát, máu mồm ộc ra. Ông đã tắt thở. Bà Thìn rú lên, rồi ngất lịm...

*

* *

Đám ma ông Thạnh diễn ra buồn bã. Bà Thìn ngất lên, xỉu xuống nhiều lần. Bà nức nở:

- Anh Thạnh ơi, sao anh lại chết thảm như vậy? Bức tranh chết chóc này đã hại chồng tôi rồi...

Mọi người ai cũng bùi ngùi.

Chuyện ông Thạnh chết vì bức tranh trở thành lời đồn đại. Ai cũng nghĩ hồn ma con cọp đã giết chết ông ấy.

Những cơn ác mộng mà ông Thạnh gặp, có lẽ là từ bức tranh cọp mà ra...

Đúng là không ai thoát khỏi mệnh trời... Bức tranh sau đó bị đốt thành tro...

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
1 Tháng Trước
Hả
Trả lời
| 0