Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Chương 52

Kể từ khi bố mẹ tôi mua cái bồn tắm có chân (clawfoot bathtub), tôi bắt đầu cảm thấy không được thoải mái mỗi khi đi vào phòng tắm. Bố tôi nói rằng nó là loại bồn tắm cổ của thời Victorian, nhưng tôi nghi ngờ rằng bố tôi chỉ vớ đại nó ở trong một cửa hàng đồ cũ rẻ tiền. Hầu hết, những đồ vật trong nhà tôi toàn những thứ cổ và cũ, nói chung là những đồ vật đó đều đã được người khác sử dụng trước khi đến nhà tôi. Bố tôi thì lại không thể nào cưỡng lại được sức hút của những món đồ cổ giá rẻ.

Tôi cảm thấy cái bồn tắm cổ kia làm tôi khó chịu. Có lẽ là do cái màu sắc tối tăm, xấu xí và những vết bẩn màu nâu đỏ trên cái bồn đó. Cũng có thể là do những cái chân bằng sắt luôn luôn thò ra ngoài các cạnh của bồn tắm. Nó trông giống như những bàn chân của một con quái thú khổng lồ nào đó. Đôi lúc, tôi tưởng tượng trong đầu rằng cái bồn đó đột nhiên đứng lên và chạy ra khỏi phòng tắm khi tôi quay lưng đi chỗ khác.

Hàng ngày, bố mẹ tôi luôn cãi nhau vì mọi thứ. Ngay cả những vấn đề rất nhỏ cũng đủ châm ngòi cho một trận cãi vã kéo dài hàng giờ. Tôi thậm chí chẳng có nổi một giây phút bình yên khi ở trong nhà. Cả một ngày dài, bố mẹ tôi không hề ngừng cãi vã, từ vấn đề này lại nảy sinh ra vấn đề khác.

Khi đêm xuống, họ vẫn tiếp tục to tiếng với nhau, trong hoàn cảnh đó, tôi luôn trùm một cái gối lên đầu để khỏi phải nghe họ tranh luận và khóc một mình cho tới khi rơi vào giấc ngủ. Với tất cả những thứ hỗn loạn đó, tôi thường cảm thấy rất mệt mỏi.


Gần đây, tôi bắt đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của mình. Mọi lần tôi bước vào phòng tắm để tắm hoặc chải răng, tôi thấy vài điều kì lạ. Khi nhìn vào gương, tôi có thể thấy cái bồn tắm đằng sau tôi.

Có một lần, tôi đã nghĩ rằng tôi thấy máu chảy ra từ cái vòi nước trong bồn. Nhưng khi tôi quay lại thì lại thấy cái vòi nước đã được khóa. Trong một lần khác, tôi nghĩ tôi thấy một bóng người đang ngồi trong bồn tắm và hình như đầu của cái bóng đang quay về một bên. Tôi quay lại và nhìn xung quanh, tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ai trong bồn tắm cả.

Bất cứ khi nào tôi cởi quần áo và bước vào bồn tắm, tôi lại cảm thấy như bị theo dõi. Tóc sau gáy tôi dựng đứng vì có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Một lần, khi tôi đang tắm, tôi làm rớt cục xà phòng. Khi tôi cúi xuống để nhặt, tôi mất thăng bằng và ngã về phía sau. Đột nhiên, tôi có cảm giác như có một bàn tay nắm lấy tôi và giữ tôi ở dưới nước.

Tôi đã rất sợ và cố gắng vùng vẫy thật mạnh, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái bàn tay vô hình đó. Tôi thở hổn hển, tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy tiếng cười vang vọng khắp phòng tắm.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đi một chuyến đến tiệm đồ cổ mà bố tôi đã mua cái bồn tắm. Khi tôi hỏi chủ tiệm về cái bồn tắm cổ mà ông ta đã bán vài ngày trước, tôi đã sốc vì câu chuyện mà ông ta kể cho tôi.

Chủ tiệm đã nói rằng cái bồn đó từng thuộc về một tên sát nhân nổi tiếng tên là George Haigh. Tôi bắt đầu run lên vì sợ.


Haigh luôn dụ dỗ các cô gái trẻ về nhà hắn ta và bảo họ đi tắm. Khi họ đang tắm, hắn ta sẽ để mắt đến họ qua một cái lỗ nhỏ hắn đục trên tường. Khi họ mất cảnh giác, hắn sẽ tận dụng cơ hội để chạy vào và giữ đầu của họ ở dưới nước cho tới khi họ ngộp thở.

Sau đó, hắn ta sẽ chặt nhỏ cơ thể của họ bằng một cái rìu và quăng những miếng thịt đó vào thùng rác. Sau khi phát hiện một số cô gái trẻ bị mất tích trong khu vực, những hành động khủng khiếp của hắn ta đã bị phát hiện.

Một người hàng xóm đã điều tra cái thùng rác của hắn và báo cho người đến bắt hắn. Người ta bắt hắn và đưa ra xét xử. Hắn bị kết tử bằng cách treo cổ.

Tôi rất hoảng sợ. Tôi nhận ra rằng tôi phải thuyết phục bố mẹ vất cái bồn tắm kia đi trước khi có chuyện tồi tệ xảy ra. Sau đó, tôi đã chạy thật nhanh về nhà.

Khi về tới nhà, tôi thấy bố ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách. Cái TV thì tắt và căn nhà đột nhiên lại có một sự im lặng chết chóc.


“Bố ơi, mẹ đâu rồi?” Tôi hỏi bố.
“Bà ấy đang tắm trên kia kìa”, bố trả lời, “Để bố lên đó kiểm tra xem.”

Tôi ngồi trên ghế sofa khi bố tôi lên trên lầu. Ngôi nhà thật sự rất yên tĩnh, nó khiến tôi cảm thấy lo lắng. Bình thường, căn nha đâu có yên lặng thế này. Đột nhiên, tôi nghe thấy một loạt tiếng động lạ từ tầng trên cùng với tiếng bước chân chậm và tiếng động đó đang đi xuống cầu thang.

Bố tôi xuất hiện. Hình như cái nhìn của bố hơi kỳ lạ. Sau đó, tôi nhận ra ông ấy đang cầm một cái rìu đẫm máu trên tay.

“Mẹ con đã tắm xong rồi”, ông ấy nói. “Bây giờ đến lượt con đấy.”

Bình Luận (0)
Comment