Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Chương 121

Một ngày nọ, bạn chui vào các hang động hiểm trở để thám hiểm, bạn tự nhủ, "Mình có thể làm được. Sẽ không qá tồi tệ đâu". Cái hốc bạn chui lọt vào nhỏ không thể nhỏ hơn, chỉ vừa đủ chui lọt. Quay người không được, và hướng gió thổi xuyên qua khiến bạn biết hầu như không thể bỏ ngược trở lại.
Đèn pin là thứ duy nhất khiến bạn hiện hữu giữa bóng tối, và ánh sáng của nó dẫn đường. Đèn có khi sẽ hết pin, nhưng không sao, những người bạn đồng hành ở phía sau lúc nào cũng đem theo.
Theo những gì người bạn của bạn đã tính toán thì cả bọn đã đi tầm 200 yards và còn khoảng 200 yards phía trước nữa. Người bạn của bạn, anh ta là một người đam mê thám hiểm mọi thứ và hẳn là sẽ không sai đường nếu đi theo chỉ dẫn của anh ta, nhỉ?

"Nhanh lên. Cậu bò cứ như bà ngoại tôi ấy." Anh ta hét lên.
Lúc đấy bạn nhận ra cái lỗ mình đang chui trở nên nhỏ dần. Gã bạn phía sau vẫn tỏ ra vui vẻ và đẩy bạn tới trước mà không biết bạn chưa hề có kinh nghiệm về những kiểu thám hiểm như thế này.
Bạn đã mắc kẹt. Cái lỗ vẫn rất nhỏ, bạn cố gắng ngọ nguậy thật nhiều nhưng vô ích. Những bức tường đá bị mắc vào thiết bị trên người bạn làm bạn thấy khó thở. Sau đó, bạn nghe thấy một tiếng rên rỉ, âm thanh rên rỉ ấy đến từ phía sau bạn và gã bạn của bạn.

Nó to dần, to dần, ... TO DẦN.
Gã bạn của bạn khóc thét lên, chói tai một cách đẫm máu, một tiếng thét không bao giờ có một người đàn ông, cứ như trong chớp mắt anh ta bị lôi mạnh ngược khỏi hang một cách dữ tợn, vì bạn ở đây nghe thấy tiếng thét ấy trở nên xa dần.
Đèn pin bỗng vụt tắt.

Bình Luận (0)
Comment