Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Chương 135

Chẳng hiểu sao tôi lại trở thành con người như thế.
Trước đây tôi chẳng sợ điều gì cả.
bây giờ cũng thế, chỉ trừ cái bóng của mình. Vâng, tôi sợ cái bóng của chính mình!

Nó đi theo tôi cả ngày, mọi lúc, mọi nơi.
Ôi, tôi bị ám ảnh rồi! Ban đầu chỉ là ngạc nhiên, sau đó là hoang mang và sợ hãi.

Tôi căm ghét cái bóng, và thực sự nhiều lúc tôi chỉ muốn nó biến mất. Và tôi bỗng phát hiện ra một sự thật hiển nhiên: xung quanh tôi, ai ai cũng có một cái bóng.
Tôi ghét cái bóng, tôi muốn bóng của tôi, cũng như của mọi người đều biến mất! Nếu như vậy, tôi sẽ lại trở về điểm xuất phát ban đầu!

Bình Luận (0)
Comment