Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 108

  Con trai à, chúng ta cần nói chuyện về mạng xã hội." Tôi chậm rãi ngồi cạnh con. Laptop của nó đang mở và nó đang chơi
Minecraz trên một server. Mắt nó dán vào màn hình. Các dòng chat hiện lên liên tục. "Con à, con có thể dừng một phút
không?"
Nó tắt trò chơi, đóng máy lại và nhìn tôi. "Bố à, hôm nay bố lại kể chuyện kinh dị nữa ư?"
"Con cứ đùa." Tôi làm bộ như bị trúng tim đen, rồi mỉm cười với con. "Bố tưởng con thích truyện kinh dị của bố mà?" Con
tôi lớn lên với những câu chuyện về những đứa trẻ gặp phù thủy, ma, người sói, và người khổng lồ. Như các bậc cha mẹ
khác, tôi dùng những câu chuyện kinh dị để dạy con những bài học để phòng vệ. Những người cha độc thân như tôi phải
biết tận dụng mọi biện pháp giáo dục có thể.
Thằng bé hơi nhăn mặt, "Lúc con còn sáu tuổi thì không sao. Nhưng giờ con lớn rồi, truyện của bố con cũng hết sợ rồi. Giờ
nghe nó thật kì quặc. Nếu bố muốn kể chuyện về mạng xã hội, bố có thể kể càng sợ càng tốt được không?" Tôi nháy mắt
chọc ghẹo nó. Còn nó khoanh tay lại, "Bố ơi. Con mười tuổi rồi, con chịu được mà."
"Hừm... Thôi được... Để bố thử."

Tôi bắt đầu, "Ngày nảy ngày nay, có một đứa trẻ tên là Colby..." Gương mặt của thằng bé cho thấy nó không ấn tượng với
cách dẫn truyện của tôi cho lắm. Nó thở dài và chuẩn bị tinh thần cho một trong những câu chuyện sến súa của bố nó. Tôi
tiếp tục...
Colby lên mạng và tham gia nhiều trang mạng xã hội dành cho trẻ em. Sau một lúc, cậu bắt đầu trò chuyện với những đứa
trẻ khác trong các trò chơi và trên tin nhắn mạng. Cậu kết bạn với một đứa trẻ mười tuổi khác tên là Helper23. Họ có chung
sở thích về trò chơi điện tử và chương trình truyền hình. Họ cười bởi những trò vui của nhau. Họ cùng nhau khám phá
những trò chơi mới.
Sau nhiều tháng kết thân, Colby gửi Helper23 sáu viên kim cương trong một game họ đang chơi. Đó là một món quà rất
lớn. Sắp tới là sinh nhật Colby và Helper23 muốn gửi cậu một món quà ngoài đời thực. Colby thấy rằng gửi địa chỉ nhà mình
cho Helper23 cũng chẳng hại gì - chỉ cần cậu ta hứa sẽ không tiết lộ cho người lạ hay người lớn nào. Helper23 hứa sẽ không
nói cho ai biết, kể cả bố mẹ mình, và bắt đầu gửi món quà
Tôi dừng lại và hỏi con, "Con nghĩ đó có phải là ý hay không?" "Không!" nó vừa nói vừa khẽ lắc đầu. Dù vậy, trông thằng bé
đang rất chú tâm vào câu chuyện.
Colby cũng nghĩ thế. Colby thấy hối hận khi đã gửi địa chỉ của mình cho người lạ - và nỗi hối tiếc ngày một lớn dần. Và lớn
dần. Đến khi cậu đang mặc đồ ngủ vào tối hôm sau, cậu bắt đầu hối hận và sợ hãi hơn bao giờ hết. Cậu định sẽ đi thú thật
với bố mẹ. Dù cậu bị phạt nặng đến đâu, nhưng cậu vẫn không muốn giấu kín mãi. Cậu dọn giường và chờ bố mẹ cậu đến
chúc ngủ ngon.
Con tôi biết đã đến khúc kinh dị của câu chuyện. Dù vậy, thằng bé vẫn ngước mắt lên chờ đợi. Tôi nhẹ nhàng nói tiếp.
Cậu nghe đủ thứ tiếng trong căn nhà. Tiếng máy giặt đang chạy trong kho. Cành cây va vào lớp gỗ bên ngoài. Em trai của

cậu đang nũng nịu trong phòng. Và có những tiếng động mà cậu... không thể... nhận dạng được. Cuối cùng, tiếng bước
chân của bố cậu vang lên ngoài hành lang. "Bố à?" Cậu run rẩy kêu lên. "Con có chuyện muốn nói với bố."
Bố cậu ló đầu ra cửa với một tư thế kì lạ. Trong bóng tối, miệng ông ta dường như không cử động và mắt ông đảo lộn cả lên.
"Gì vậy con?" Giọng bố cậu cũng kì quặc nữa. "Bố có sao không?" Cậu bé hỏi. "Rồi sao?" bố cậu nói vẫn với cái giọng kì lạ
ấy. Colby kéo chăn trùm vào người. "Ờm... Mẹ có ở đó không?"
"Mẹ đây nè!" Đầu mẹ cậu ló ra cửa bên dưới bố cậu. Giọng mẹ như ai đó đang giả giọng phụ nữ. "Con tính nói với bố mẹ về
việc con gửi địa chỉ nhà cho Helper23 đúng không? Đáng ra con không nên làm thế! Bố mẹ đã dặn là không gửi bất cứ
thông tin cá nhân nào trên mạng mà!"
Bà nói tiếp, "Nó không phải là đứa con nít! Nó giả bộ làm con nít. Con biết nó đã làm gì không? Nó đột nhập vào nhà mình,
và giết bố lẫn mẹ! Chỉ để nó có thể dành thời gian với con thôi!"
Một gã béo mặc áo khoác xuất hiện ngoài cửa, tay cầm hai cái đầu. Colby thét lên trong lúc gã ném những cái đầu xuống
đất, rút dao ra, và tiến lại gần để xử lý cậu bé.
Con tôi cũng hét lên. Thằng bé lấy hai tay ôm mặt lại. Nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu câu chuyện thôi.
Nhiều giờ trôi qua, cậu bé đang hấp hối và tiếng hét của cậu trở thành tiếng thút thít. Gã sát nhân nghe thấy tiếng khóc của

một em bé ở phòng bên và rút dao khỏi người Colby. Đó là một trường hợp đặc biệt. Hắn chưa bao giờ sát hại một em bé và
háo hức được trải nghiệm một lần. Helper23 để mặc Colby đến chết và lần theo tiếng khóc đến phòng như một cái radar.
Trong phòng trẻ, hắn bước tới cũi rồi hai tay bồng em bé lên. Hắn bồng đến bàn thay tã để nhìn rõ mặt em bé. Nhưng khi
hắn bồng em bé, tiếng khóc tắt hẳn. Cậu bé nhìn lên và cười. Helper23 chưa bao giờ bồng em bé, nhưng hắn nhẹ nhành ôm
nó như một người mẹ. Hắn lấy chiếc chăn lau bàn tay dính máu của mình để sờ lên má của đứa bé. "Xin chào, cậu em bé
bỏng." Cơn bạo lực trong người hắn tan chảy thành một thứ gì đó ấm áp và mềm mại hơn.
Hắn bước ra khỏi phòng trẻ, đưa em bé về nhà, đặt tên là William, và nuôi nấng nó như con ruột.
Sau khi kết thúc câu chuyện, con tôi run rẩy. Xen giữa nhịp thở ngắt quãng, thằng bé lẩy bẩy, "Nhưng bố ơi, con tên là
William mà." Tôi nháy mắt với nó rồi xoa đầu "Tất nhiên rồi, con ạ." William chạy lên cầu thang tới phòng nó trong tiếng
khóc.
Nhưng tận đáy lòng... tôi nghĩ nó thích truyện của tôi  

Bình Luận (0)
Comment