Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 144

  Dân làng gọi hắn là quỷ!

Đúng ra, hắn không phải là một con quỷ thật sự, nhưng từ lúc sinh ra, hắn đã có những đặc điểm kì dị, khác hoàn toàn so với những người dân trong làng. Khắp người hắn mọc lên những cục bướu, lưng hắn to gồ ghề và còng xuống, cộng với thể hình to cao vạm vỡ, sức khỏe khác người, nhưng lại không biết nói. và hắn bị xem là quỷ đầu thai.

Không ít lần dân làng đuổi đánh hắn mỗi khi thấy hắn lảng vảng ở nơi đông đúc. Nếu chỉ có thế thì hắn cũng chẳng buồn, nhưng hắn vô cùng khổ tâm khi mẹ hắn cũng bị kì thị. họ xua đuổi bà, đánh đập bà. Và mỗi khi có vụ trộm cắp nào trong làng, họ đều nghĩ đến thủ phạm là mẹ con hắn.
Hắn xấu người, nhưng không hề xấu nết.

Chỉ có 2 mẹ con ở trong cái lều tồi tàn dựng tạm bợ ở ven rừng, nên mẹ rất thương yêu hắn. Lúc hắn còn nhỏ, bà thường kể chuyện cổ tích cho hắn nghe. Hắn vẫn nhớ rất rõ, mẹ bảo hắn không được làm hại dân làng., phải hiền như cô Tấm. Mẹ hắn còn nói nếu ở hiền sẽ gặp lành, nhưng hắn cứ trăn trở mãi, tại sao hắn hiền như cục đất, mà lại chẳng thể gặp lành. Không thể nói, nên hắn đành thở dài mà nuốt suy nghĩ ấy vào lòng.

Một đêm nọ, hắn thấy dân làng kéo đến nhà. Họ rất đông, mặt ai cũng tức giận. Hắn vội vàng mở cửa.


_ Thằng khốn, có phải mày ăn trộm bò của nhà ông Lý đúng không?
Những người đứng sau nhao nhao lên:
_ Chính nó chứ còn ai nữa. Mất 3 con bò, sức người thì ai làm nổi.
Hắn không biết nói, nên cũng chẳng thể thanh minh. Mẹ hắn vội vàng bước ra, tiến đến chỗ đám người đang sôi máu.
_ Các ông các bà cứ từ từ. Thằng con tôi cả ngày ở trong nhà, có đi đâu đâu. Oan cho chúng tôi quá...
_ Ai làm chứng cho mẹ con nhà mày??? Con quỷ cái này! Đẻ ra cái thứ súc sinh đi ăn cắp lại còn thích cãi à? Cãi à? Cãi à???
Mỗi một câu "cãi à" mẹ hắn lại bị đạp một cái. Tuổi cao sức yếu, bà ngã dúi dụi.
Dân làng lôi cổ bà dậy, dùng con dao dí vào cổ bà và nghiến răng nói:
_ 2 mẹ con chúng mày không mau đền 3 con bò, thì đừng trách bọn tao ác!
Hắn định xông đến, nhưng mẹ hắn dùng chút sức lực yếu ớt gào to:
_ Con không được vào đây. Dân làng nó giết con đấy!
_ Đúng đúng, giết cả 2 mẹ con chúng nó đi!!! – Đám đàn ông nhao nhao.

Rồi một lũ dùng gậy gộc đập thẳng vào đầu mẹ hắn. Hắn đờ người, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một tên thanh niên dùng dao đâm xuyên qua ngực trái của mẹ hắn. Máu vọt thành tia!
Lúc này, hắn như sực tỉnh. Hắn quỳ xuống đất, hai cánh tay đập rầm rầm xuống sân nhà. Mẹ hắn chẳng kịp nói điều gì, giật giật lên vài cái, rồi chết.


Hắn từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, đám dân làng náo loạn. Hắn đuổi theo, gặp tên nào là đập chết tên đó. Với sức hắn, chẳng ai chịu nổi một đòn.

Hắn như một con thú bị thương. Mẹ hắn nói rằng phải hiền lành với mọi người. Nhưng sao hắn luôn luôn chịu thiệt.

Hắn biến cả bìa rừng trở thành một dòng sông máu!

Thế rồi, hắn đuổi kịp thằng thanh niên đã đâm nhát dao thấu tim mẹ. Tên đó quỳ xuống xin tha. Nó còn trẻ lắm, chắc chỉ 16-18 tuổi.
Có lẽ hắn đã động lòng...
Tên này còn cả một quãng đời dài trước mặt.
Và hắn nghĩ đến câu chuyện cổ tích Tấm Cám. Mẹ vẫn luôn dặn là phải hiền như cô Tấm...

Nhưng hắn nhớ đến mẹ. Nhớ đến cái chết của mẹ. Mẹ hắn chết tức tưởi quá, chết mà chẳng kịp nói lời nào với hắn...
Hắn nắm chặt bàn tay!!!
Và hắn túm lấy cổ thằng nhãi đó, vặn ngược ra đằng sau!!!
Xét cho cùng, cô Tấm cũng đã từng giết người, phải không?
Hắn chôn mẹ trước cổng nhà, và bỏ đi nơi khác.
----------
Nhưng, hắn cũng không sống được lâu. Ngày giỗ đầu của mẹ, hắn trở về, và bị dân làng giết chết ngay tại nơi mẹ nó ngã xuống.
Hắn không hề chống cự, vì hắn chỉ phản kháng khi có ai đó làm tổn thương mẹ hắn.
"Cô Tấm chẳng bao giờ chết" - suy nghĩ đó lóe lên trong đầu hắn, và hắn mỉm cười, gục ngã.  

Bình Luận (0)
Comment