Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 74

Vẳng trong đêm có tiếng cú kêu, Tài ôm chồng sách cũ ra ngồi trên giường đọc, anh mang chiếc giường đặt ngay giữa nhà. Sau khi mở hết cữa sổ xung quanh để đón gió trời, anh ngồi cúi đầu vào mớ sách ám bụi, Tài đang tìm hiểu về gia phả nhà ông Quyền, về chiếc giường cổ này mà theo anh đoán phải có từ rất lâu rồi. Cắm cúi đọc, anh như quên hết thời gian, trời lặng gió, mồ hôi Tài túa ra. Anh đưa tay quyệt vệt mồ hôi chạy dài bên thái dương rồi chống tay xuống duỗi thẳng chân, từ từ nằm xuống, áp lưng vào mặt gỗ mát lạnh, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra lúc anh quay người áp mặt xuống, Tài mơ màng nhìn vào bóng mình trên đầu giường, xà cừ bắt ánh sáng đèn lấp lánh ánh ngũ sắc. Bỗng Tài trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm, có một bóng đen trong đó, không, là phía sau anh, có một bóng đen từ từ động đậy, nó nằm sau lưng anh, rồi từ từ ngồi dậy nhìn thẳng vào anh, ngay phía sau lưng anh. Tài hoảng kinh, định quay người lại, muốn bật người dậy, nhưng chân tay anh cứng đờ, anh cố hết sức bình sinh vùng dậy...

- Rầm.....

Cánh cữa sổ đập vào tường khiến Tài bừng tỉnh, anh ngồi dậy thở hổn hển, mồ hôi ướt đầm lưng áo.

- Thì ra chỉ là cơn ác mộng.

Tài lầm bầm bước ra đóng cữa, trời bỗng dưng nổi gió thốc vào phòng làm những quyễn sách sổ tung, giấy bay tung tóe khắp phòng, Tài tối tăm mặt mũi, vội chạy đến nhặt lên, đang lom khom quỳ dưới sàn, anh bổng nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt xuống sàn tong... tong....tong... từng giọt, Tài quay lại, ngang tầm mắt anh, từ trên mép chiếc giường, thứ nước màu đỏ thẩm chảy xuống bốc mùi tanh hôi, đọng thành vũng. Là thứ gì vậy? Tài ôm chặt chồng sách từ từ đứng lên, thì trước mắt anh, trên giường, là một người phụ nữ nằm dài bất động, Tài rú lên kinh hoàng buông rơi chồng sách đưa tay lên ôm đầu. Máu từ cổ người phụ nữ bị đứt lìa chảy ròng ròng bết vào mái tóc dài che khuất nữa mặt, con mắt còn lại mở trừng chỉ còn tròng trắng. Tài quay người bỏ chạy ra ngoài nhưng chân bị vướng vào ghế, anh ngã nhào...


Tiếng gà kêu rộn rã ngoài sân, Tài hé mắt, thấy mình đang nằm sóng soài dưới sàn, xung quanh vương vãi giấy. Loạng choạng ngồi dậy, chợt Tài giật mình quay nhìn sang, anh thở hắt ra, trên giường trống trơn.

Nước lạnh khiến Tài tỉnh táo ra hẳn, nhưng cơn sợ hãi lúc tối vẩn làm anh chưa hoàn hồn. Vừa tắm anh vừa trấn an mình, có lẽ từ lúc Mai bỏ đi đến nay chưa có đêm nào ngon giấc, mệt mỏi quá khiến nằm mơ thấy ác mộng chăng? Nghĩ đến Mai, tim anh lại đau nhói. Đôi lúc nghĩ quẫn, anh lại muốn giết chết con người bạc tình đó. Chợt có tiếng chó sủa, tiếng ông Sáu kêu ơi ới ngoài rào. Tài vội chạy ra. Vừa gặp mặt, ông Sáu nói ngay:

- Sao nhìn mặt mày xanh thế, bệnh à?

- À...ừ... tối qua con hơi khó ngủ, chú vào chơi.

- Tao qua xem mày mua được cái gì bên nhà thằng Lâm, nghe bả nói mày cũng kiếm được vài món hả?

- Chỉ có cái giường thôi chú.

Ông Sáu ngồi uống trà, nhìn lớp xà cừ suýt xoa:


- Cái giường này lúc trước mua về đắt lắm đó mày, chỉ có nhà giàu như ông Quyền mới mua nổi.

- Sao? Chú biết cái giường này có lúc nào không?

- Tao đâu có rành đồ cổ mà mày hỏi. Chuyện nhà ông Quyền thì tao có biết sơ sơ.

Tài trót thêm trà cho ông Sáu.

- Hồi tao còn nhỏ, khoảng sáu bảy tuổi, thì nhà ông Quyền này xảy ra một chuyện ghê gớm. Ông ta có một người vợ rất xinh đẹp, con nhà gia giáo, khá giả. Bà ta tính tình hiền lành, hay làm phước, cứu giúp người nghèo, trái hẳn với ông chồng độc ác chỉ giỏi vơ vét của cải bất chính, đời thường tréo ngoe vậy đó. Dân trong vùng này ai cũng quý trọng bà. Vậy mà...người tốt thì hay vắn số, bà chết rất trẻ, lại chết trong tình cảnh thê thảm lắm. Vào một đêm, tụi cướp rình lúc ông Quyền đi khỏi, chúng vào nhà cướp của , chém chết bà ngay trên giường. Lúc mọi người kéo đến thì nhìn thấy bà đã chết, đầu bị chặt lìa.

Tài chới với, cảnh tượng buổi đêm lại hiện rõ trước mắt anh, bất giác quay nhìn chiếc giường, trên mặt giường, vết chém bén ngót còn hiện rõ. Chẳng lẽ chính là cái giường này? Ông Sáu vẩn tiếp tục câu chuyện:


- Ai cũng thương tiếc người đàn bà bạc mệnh. Và cũng từ đó gia cảnh nhà ông Quyền càng ngày càng suy sụp, người vợ sau bỗng dưng bị mù, ông ta cũng mắc bệnh nan y, bao nhiêu tiền thuốc thang vẫn không khỏi, con cháu thì hư hỏng, cờ bạc....cuối cùng ông ta chết trong cảnh nghèo túng, quạnh hiu. Ai cũng nói ông ta bị quả báo cho những việc làm ngày trước.

- Bà vợ thứ hai là ai vậy chú?

- À, là cái bà mù hay hát bài Dạ cổ hoài lang đó. Ngày trước nghe nói bà ta cũng xinh đẹp duyên dáng lắm, chỉ có thói lẳng lơ, trước khi thành bà Hai bà ta đã là nhân tình của ông Quyền lâu rồi. Sau khi lấy ông ta, bà ta tiêu tiền như rác, cũng vì vậy mà chồng bà ta phá sản nhanh đến vậy. Giờ thì không con không cháu nghèo đến mức phải đi xin ăn. Mấy hôm nay bà ta bệnh nặng lắm, chắc lần này không qua khỏi. Ông Sáu thở dài. Đúng là như người xưa thường nói, con tạo xoay vần, cuộc đời thay đổi khó lường.

Tài vẩn nhìn chằm chằm vào vết chém trên mặt giường, anh nhớ lại khuông mặt người thiên cổ trên bàn thờ nhà Lâm. Cái chết thê lương đó, lẽ nào còn ám ảnh đến bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment