Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 114

Chương 114

Lúc này Tần Trạm đang ngồi trong nhà, cầm số Tinh Nguyên đan còn lại.

“Không những nó có thể giúp tăng tu vi, còn có thể bổ sung linh khí trong thời gian ngắn…” Tần Trạm vừa nói vừa cho vào miệng.

Mỗi khi nhai nuốt một viên, Tần Trạm cảm thấy linh khí của mình tăng thêm khá nhiều, dường như lúc nào cũng sẵn sàng chạm đến tầng cao nhất của Trúc Cơ kỳ.

Trong nháy mắt, một bao Tinh Nguyên đan to lớn chỉ còn lại vẻn vẹn mười mấy viên.

Tần Trạm không ngừng đưa vào miệng, anh nuốt một mạch hết mười mấy viên còn lại vào bụng.

“Ọt!”

Sau khi ăn hết mười mấy viên Tinh Nguyên đan, vùng đan điền của Tần Trạm chợt có một dòng nước ấm dễ chịu chảy qua.

Cảm giác này rất kỳ lạ, dường như… Mới vừa trải qua chuyện phòng the vậy, điều khác biệt duy nhất là Tần Trạm không cảm thấy mệt mỏi mà chỉ thấy sảng khoái tinh thần.

“Đột phá rồi sao?” Tần Trạm dở khóc dở cười, cách đột phá này quá tùy tiện rồi chăng?

Ngay khi Tần Trạm ngớ ra thì giữa hai đầu lông mày của anh bỗng có một tia sáng màu vàng lướt qua, sau đó anh chứng kiến những mảnh thần thức dần tụ lại thành hình.

Những mảnh thần thức này chỉ lớn bằng hạt đậu nhưng lại tỏa ra ánh sáng màu vàng vô cùng lóa mắt, nom như vầng mặt trời ban trưa.

“Thần thức chi lực?” Tần Trạm quá đỗi vui mừng.

Thông thường chỉ có Trúc Cơ kỳ đỉnh phong mới có thể tạo ra thần thức chi lực nhưng Tần Trạm chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ tầng hai nhưng đã có thần thức hùng mạnh như thế!

“Chẳng trách sự tấn công của ông Phí và Âm Dương Song Sát đợt trước không có tác dụng gì với mình…” Tần Trạm thầm nghĩ, có lẽ thần thức của anh trời sinh mạnh mẽ hơn những tu sĩ khác.

“Rung rung…”

Tiếng điện thoại di động rung lên giúp Tần Trạm hoàn hồn.

Anh cầm điện thoại di động lên thì thấy tin nhắn do Kiểm Hổ gửi đến.

Đọc xong tin nhắn, Tần Trạm như có điều suy nghĩ.

Đương nhiên Tần Trạm hiểu được ý đồ của Kiếm Hổ.

“Tên Kiếm Hổ này..” Tần Trạm cầm chặt điện thoại suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi.

Đúng lúc ấy, Tô Uyên đi ra khỏi phòng.

Cô hưng phấn nói: “Anh tính đi đâu vậy? Hôm nay có bạn em tới chơi, hay anh đi đón cô ấy với em đi?”

“Bạn à?” Tần Trạm ngẩn người. Anh quen Tô Uyên lâu vậy rồi nhưng chưa từng thấy có ai thân với cô.

“Bảo mặt thẹo đi cùng với em nhé, anh e là mình có việc cần phải giải quyết.” Tần Trạm áy náy nói.

Tô Uyên không phải cô gái có lòng dạ hẹp hòi, cô thường không hỏi quá nhiều đến chuyện của cánh đàn ông.

“Anh đi cẩn thận nhé.” Tô Uyên dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho em.”

Tần Trạm gật đầu, nói: “Yên tâm đi em.”

Ở nhà hàng Vân Long, trên người Kiếm Hổ đầy cổ trùng đang bò lổm ngổm.

Những con cổ trùng nằm trên người hắn ta, hình như đang hấp thụ dương khí của hắn ta.

“Yếu, quả yếu.” Hắc Thiền than thở: “Mấy người bị tửu sắc đào khoét hết cả rồi, dương khí yếu đến mức này cơ à.”

Kiểm Hổ sợ đến nỗi run rẩy. Hắn ta hoảng loạn xin tha: “Ông lão, ông.. Ông tha cho tôi đi..”

Hắc Thiền nhếch môi cười nói: “Với thể chất như cậu thì trong vòng ba tiếng những con cổ trùng kia sẽ hút khô dương khí của cậu, phải xem Tần Trạm có tới kịp không đây.”

Những người còn lại cũng sợ hãi co ro, họ thầm vô cùng hối hận.

Nếu biết như vậy thì tới đây ăn làm cái lông gì chứ!

“Ông… ông lão, mời ông ngồi, tôi… tôi rót cho ông một ly nước nhé. ” Có người nịnh nọt nói.

Hắc Thiền liếc nhìn họ, nửa cười nửa không rồi nói: “Ngồi xuống đi, tôi sẽ không giết mọi người đâu.”

“Đa tạ lão thần tiên!” Có người quỳ phịch xuống đất, trông như đang quỳ lạy thần thánh vậy.

“Ông… ông lão, chúng tôi không quen Tần Trạm gì đó nên có thể thả chúng tôi được không…”

“Đúng… Chúng tôi đều bị tên Kiếm Hổ này lừa tới! Ngài muốn tìm thì tìm gã Kiếm Hổ này thôi!”

Kiếm Hổ kiềm lòng không đậu thầm mắng to, đám chó chết này phản bội nhanh thật đấy!

Hắc Thiền khế hừ, tay ông trỏ nhẹ thì cánh cửa lập tức bị đóng kín.

“Trước khi Tần Trạm đến, không ai được rời khỏi đây.” Hắc Thiền lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói.

“Hửm?”

Đúng lúc ấy, chân mày Hắc Thiền hơi nhíu lại, sau đó ông ta cười gắn.

“Đến rồi.” Mắt ông ta sáng lên, nhìn thẳng ra cửa.

Trước khi đến nhà hàng Vân Long, ông ta đã bố trí sẵn cổ trùng. Một khi có người đến thì cổ trùng sẽ bí mật len lỏi vào cơ thể của đối phương.

Vừa rồi, ông ta cảm nhận rõ một hơi thở tinh khiết và dũng mãnh truyền vào cơ thể ông ta thông qua cổ trùng.

“Bùm!”

Một tiếng bùm vang lên, cánh cửa bị bể nát.

Nhìn qua, mọi người chỉ thấy một chàng trai đang đứng ở cửa.

“Cậu Trạm, cuối cùng cậu cũng tới!” Sau khi thấy Tần Trạm, Kiếm Hổ hưng phấn gọi to.

“Ồ?” Hắc Thiền cười khẩy, sau đó ông ta búng ngón tay rồi những con cổ trùng đột nhiên phủ kín toàn thân Kiếm Hổ.

“Á!” Kiếm Hổ đau đớn kêu lên, hắn ta liều mạng giãy dụa cơ thể nhưng vẫn không cản được sự xâm chiếm của cổ trùng.

Tần Trạm hừ lạnh, ngón tay anh dấy lên một ngọn lửa màu xanh biếc, sau đó anh búng ra, ngọn lửa rơi xuống người Kiếm Hổ.

Ngọn lửa đốt cháy Kiểm Hổ, tiếp đó là tiếng răng rắc lạo xạo vang lên.

Hàng ngàn hàng trăm con cổ trùng đó hóa thành bột màu đen chỉ trong tích tắc rồi rơi xuống đất.

“Cảm ơn cậu Trạm!” Kiếm Hổ quỳ rạp dưới đất kích động không thôi.

Với hắn ta, lần này đã thành công rồi!

“Thủ đoạn không tồi, không hổ là người đã đánh bại Phùng Công.” Hắc Thiền nhếch môi, cười lên một cách quái dị.

Tần Trạm đi đến ngồi xuống trước mặt Hắc Thiền.

Anh lạnh lùng nhìn Hắc Thiền, nói: “Không ngờ Hắc Thiền – Phủ chủ của phủ Huyền Minh tiếng tăm lừng lẫy lại là người nhát gan như bọn chuột nhắt vậy.”

Nghe Tân Trạm nói vậy, Hắc Thiền bỗng chốc biến sắc. Ông ta cười ha ha:

“Tôi dùng cái thân xác này để đi lại trên thế gian mấy chục năm mà cậu vẫn nhìn ra được!”

Đúng như Tần Trạm nói, thể xác này không phải chân thân của ông ta, mà ông ta chỉ nhập một mảnh thần thức của mình vào người khác thôi.

“Cậu Trạm đừng căng thẳng, hôm nay tôi đến tìm cậu là muốn hợp tác với cậu.” Hắc Thiền bình thản nói.

“Hợp tác?” Tần Trạm liếc mắt nhìn Kiếm Hổ đang máu me đầy người, lạnh lùng nói: “Đây chính là cách thức hợp tác của ông?”

“Một con kiến hôi thôi, không lẽ cậu Trạm quan tâm đến mạng sống của hắn ta?” Hắc Thiền uống một miếng trà, giọng nói nhẹ bằng.

Tần Trạm nhíu mày, những người này có vẻ rất cao ngạo luôn tự xem mình là thần thánh xuất sắc hơn người.

“Có gì cứ nói thẳng.” Tần Trạm lạnh mặt nói.

Hắc Thiền cười nhạt: “Những năm qua, phủ Huyền Minh chúng tôi luôn hợp tác mật thiết với nhà họ Phùng. Hiện nay nhà họ Phùng bị cậu đánh bại nên đương nhiên tôi muốn chuyển mục tiêu sang cậu rồi.”

Ông ta lắc lư ngón trỏ, mười mấy viên Tinh Nguyên đan chợt xuất hiện trên bàn.

“Mỗi năm, chúng tôi sẽ cho nhà họ Phùng hai trăm viên Tinh Nguyên đan, nhà họ Phùng cũng sẽ cung cấp thiếu nữ trinh trắng cho chúng tôi.” Hắc Thiền cười nhạt nói: “Nếu cậu Trạm có thể tìm giúp tôi một cơ thể thuần dương thì hằng năm tôi sẽ tặng cậu 300 viên Tinh Nguyên đan, sao hả?”

Tần Trạm nhìn ông ta, cười khẩy: “Phủ Huyền Minh mấy người đúng là một bang phải ruồi nhặng nấp trong bóng tối. Tôi ghét hợp tác với loại ruồi nhặng như mấy người nhất đấy.”

Hắc Thiền khẽ biến sắc, ông ta khẽ cười: “Cậu Trạm à, đây là cả hai bên đều có lợi, chẳng lẽ cậu không muốn lấy được Tinh Nguyên đan sao?”

“Tôi chẳng biết cơ thể thuần dương là gì, cũng không muốn hợp tác với mấy ông, còn Tinh Nguyên đan ấy à… Nếu tôi muốn, tôi sẽ tự tìm.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Đúng lúc đó, bỗng xuất hiện thêm một người bên ngoài cửa.

“Tần Trạm! Quả nhiên anh đang ở đây!” Đó là Lâm Tuyết Trinh!

Tần Trạm cau chặt mày, anh hỏi một cách lạnh lùng: “Cô đến đây làm gì?”

“Không làm gì cả, nghe nói anh về nên tôi muốn tìm anh chơi thôi.” Lâm Tuyết Trinh giả vờ ra vẻ nhẹ nhõm, nói.

Trên thực tế, việc cô ta tìm Tần Trạm là ý của Lâm Xuyên. Sau lần nọ, nhà họ Lâm đã bị các thế lực chèn ép, giờ đây đã nghèo đói lắm rồi.

“Ai vậy? Sao hôi hám thể chứ.” Lâm Tuyết Trinh nhìn chằm chằm vào Hắc Thiền, nhíu mày nói.

Đôi mắt Hắc Thiền sáng rỡ lên, ông ta liếm môi và nhìn chăm chú vào Lâm Tuyết Trinh: “Thiên Cơ Tử nói cơ thể thuần dương đang ở Tân Châu, quả nhiên là thế.”

Bình Luận (0)
Comment