Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1142

Chương 1142

Lúc này, gương mặt Tân Trạm lạnh lùng, anh nhẹ nhàng bẻ mũi tên trong tay ra, đưa tay hất lên đem mũi tên làm ám khí ném ra, nhìn giống như tiên nữ đang tung hoa.

 

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, mười mấy người đàn ông đều bị mũi tên cắm vào ở ngay vị trí trái tim, liên tục co giật mạnh mẽ từng người ngã xuống đất.

 

Diệp Tĩnh Thuận mở to hai mắt khiếp sợ không tin nổi.

 

Anh Tân vừa vung tay lên, những người đàn ông to cao lực lưỡng này đều ngã xuống.

 

“Tôi khuyên các người nên hiểu rõ ràng tình thế hiện tại” Tân Trạm quay đầu, lạnh lùng rút dao ra một nửa nhìn người đàn ông cầm đầu.

 

Đôi mắt mang sát ý làm người hoảng sợ, mắt người đàn ông co rút lại, cả người mềm nhũn, sợ hãi vứt thanh kiếm xuống đất.

 

“Người anh em này, đều là hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi” Anh ta nói lắp bắp, trán túa ra mồ hôi lạnh.

 

Nhìn những người anh em xung quanh đều bị thương nghiêm trọng ngã xuống đất, anh ta đã biết lần này xui xẻo đạp nhầm tấm sắt rồi.

 

Tân Trạm chỉ cần dùng một chiêu, điều này nói rõ thực lực của đối phương hoàn toàn không có người nào ở đây cùng bậc với anh được.

 

Người đàn ông lăn lộn lâu dài ở dãy núi Thanh Long này nhìn ánh mắt Tân Trạm bây giờ cũng biết đối phương đã từng giết không ít người, nếu mình còn dám khiêu khích nửa chữ, chắc chắn cũng lập tức bị giết ngay sau đó.

 

“Nếu tôi muốn giết mấy người thì chỉ cần dùng chút ít lực mà thôi, tim của các người sẽ lập tức vỡ nát rồi” Tân Trạm lạnh lùng nhìn chăm chú những võ giả đang kêu rên đau đớn này, trên lớp da ngay vị trí trái tim của mỗi người bọn họ cũng đang ghim lấy một mũi tên, cách tim chỉ có một khoảng nhỏ.

 

Những mũi tên này ghim xuyên qua thân thể họ, khiến ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi rúm ró.

 

“Để lại đồ của mấy người ở đây, rồi biến đi” Tân Trạm chỉ vào những bảo vật mà bọn họ mang theo người cũng như thu hoạch được.

 

Nghe thấy thế, người nào người nấy càng kinh hoảng hơn.

 

“Anh lớn à, những thứ này không thể cho anh được đâu” Người đàn ông ấy bày vẻ mặt như đưa đám mà nói: “Nếu như không có mấy thứ này, khi chúng tôi quay về chắc chắn sẽ phải chịu chết” Chiến lợi phẩm khá là chất lượng, những binh khí được đúc thành cực kỳ quý giá này cũng chẳng phải của bọn họ.

 

Nếu như chúng bị mất, mất cả đời này cũng chẳng cách nào bồi thường cho nổi.

 

“Vậy thì tức là mấy người muốn chết ngay bây giờ luôn chứ gì” Tân Trạm cười lạnh mà nói.

 

“Không, không. Tôi có thể trao đổi những thứ khác với anh cơ mà” Người đàn ông lật đật khua khoảng tay mà nói: “Tôi biết một vài tin tức có ích đối với mấy anh, có thể nói ra làm trao đổi. Tin tức này thực sự rất quan trọng đấy”

“Nói đi” Tân Trạm ra lệnh.

 

“Anh lớn à, anh có thả chúng tôi ra thật không.” Người đàn ông do dự hỏi.

 

Tân Trạm cười một tiếng lạnh lẽo, rút kiếm ra để ngay trên cổ người đàn ông.

 

“Không nói thì sẽ chết ngay lập tức đấy”

“Tôi nói, tôi nói mà. Là tin tức về bọn người Tân Tráng. Bọn họ hẳn là đã đụng độ với một lượng lớn yêu thú, hiện tại đang bị bao vây rồi. Mấy anh cũng là người thuộc thôn Đại Thanh nhỉ, chắc chắn sẽ không muốn thấy họ chết sạch đâu đúng chứ” Người đàn ông vội vội vàng vàng khai ra.

 

“Anh Tân Tráng ư, anh ấy sao rồi?” Diệp Tĩnh Thuận vừa nghe lập tức sốt ruột hẳn.

 

“Từ chỗ này đi về phía Đông thêm ba trăm dặm nữa.

 

Chúng tôi đã từng trông thấy thi thể của một tên võ giả thôn Đại Thanh, bốn phía đều có rất nhiều dấu chân yêu thú và dấu vết chiến đấu kịch liệt. Tôi đi làm việc cũng đã mấy mươi năm rồi, nhìn một cái thôi là biết ngay bọn họ hẳn đã gặp phải yêu thú bậc cao, phải bỏ trốn” Người đàn ông thuật lại.

 

“Nếu mấy anh mà không đi ngay, bọn họ khả năng cao sẽ chết đấy. Và ngay thời điểm thôn Đại Thanh không còn những cao thủ này nữa, chắc chắn sẽ đi tong.” Có chăng khi nói đến đây, người đàn ông lại nhìn Tân Trạm một cái.

 

“Anh Tân Trạm, xin anh hãy mau đi cứu họ đi!” Khuôn mặt Diệp Tĩnh Thuận hiện rõ nét nóng vội, nhìn như chực khóc.

Bình Luận (0)
Comment