Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1529

Chương 1529

 

Điều này thật quá sức tưởng tượng.

 

Thanh Long gầm lên, tuy rằng thân thể to lớn, nhưng tốc độ nhanh như một cơn gió.

 

Vuốt rồng to lớn đột nhiên duõi ra, hướng về phía ông lão định chộp lấy ông ta.

 

Ông lão lập tức né sang một bên.

 

Nhưng mà lúc này, từ mắt Tân Trạm bắn ra một tia sáng, dừng trên người ông lão.

 

Chết chú thuật được thi triển, trong nháy mắt, rất nhiều cảnh tượng hư ảo xẹt qua tâm trí ông lão.

 

Ông lão bị ảo ảnh thu hút, thân thể trở nên cứng đờ trong giây lát.

 

Ngay vào lúc này, ông ta đang bị kẹp bởi móng vuốt của Thanh Long.

 

Năm móng vuốt đang nắm chặt lấy ông ta.

 

“A!”

 

Thanh Long hơi dùng một chút lực, ông lão đã không chịu được hét lên một tiếng, cảm thấy xương cốt khắp người đều vỡ vụn.

 

Hắn vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng dù giãy dụa đến đâu cũng không thoát ra khỏi móng vuốt Thanh Long.

 

Ngay khi ông lão cảm thấy mình sắp chết, thì móng vuốt Thanh Long đột nhiên nới lỏng ra một chút.

 

Tân Trạm cưỡi Thanh Long từ từ bay xuống, lượn lờ trước mặt vị ông lão.

 

“Đạo hữu, mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi” Ông lão nhìn chăm chằm Tân Trạm với vẻ mặt bình tĩnh, chịu đựng sự đau đớn, cầu xin anh tha mạng.

 

“Chúng tôi có mặt ở đây là vì một người phụ nữ. Không liên quan gì đến cậu cả. Chắc cậu cũng biết, chúng tôi là thành viên của Ám Ảnh Minh. Nếu cậu dám giết ta, thì nhất định sẽ bị trả thù, chắc cậu cũng không muốn bị phiền phức đâu nhỉ”

 

“Thật là trùng hợp, tôi đến đây cũng vì người phụ nữ đó”

 

Tân Trạm cười nói.

 

“Hơn nữa, đừng có mà trí trá với tôi, các người chỉ là những thành viên cấp dưới cùng của Ám Ảnh Minh, nên cho dù tôi có giết ông thì Ám Ảnh Minh cũng chả thèm quan tâm làm gì”

 

“Tốt hơn hết là ông nên hợp tác một chút, cho tôi biết thêm về Ám Ảnh Minh và về người phụ nữ các ông đang truy đuổi”

 

Tân Trạm duỗi ra một ngón tay chỉ vào giữa trán ông lão.

 

Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

 

Liễu Mộng đã biết anh và nhà họ Sài có hận thù với nhau, đồng thời thông qua Cổ Nguyệt Linh, cô ấy cũng đã biết sơ qua về thân phận của anh.

 

Nhưng bản thân anh lại hoàn toàn không biết gì về Liễu Mộng cả, điều này dĩ nhiên là không phù hợp với phong cách thường ngày của anh.

 

Tân Trạm luôn cảnh giác, không bao giờ nghĩ người khác sẽ không có ý xấu với mình.

 

“Ha ha, cậu muốn sưu hồn tôi sao? Ngươi chỉ là một kẻ hèn mọn mới ở cảnh giới Xuất Khiếu, mà cũng dám nghĩ đến chuyện đe dọa để có thần thức của một người cảnh giới Phân Thần như tôi ư, đừng có mà ngu xuẩn, đồ tiểu tử thối, tôi có biến thành ma cũng sẽ không làm theo ý cậu đâu”

 

Thấy Tân Trạm không dự định bỏ qua cho mình, nên ông lão hết hy vọng, chó cùng rứt dậu, bắt đầu chửi mắng chế nhạo anh.

 

“Ông nói sai rồi, ai nói tôi muốn sưu hồn?”

 

Tân Trạm nhẹ nhàng nói ra một câu khiến ông lão hết sức sửng sốt.

 

“Tôi chỉ muốn tặng ông một món quà thôi”

 

Tân Trạm cười lạnh một tiếng, sau đó dùng thuật phong ấn của yêu tộc để phong ấn thần thức của ông lão, không cho ông ta cơ hội tự bạo.

 

Tiếp theo sau là ngọn lửa u lam bập bùng phát sáng nơi tay đầu ngón tay anh, hiện lên trước mắt ông lão.

 

“Đây là thứ gì?”

Bình Luận (0)
Comment