Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 155

Chương 155

Mấy ngày gần đây, Tần Trạm đi cùng Kiếm Hổ đến kho hàng, lấy rất nhiều loại dược liệu ra.

Anh luyện chế những loại dược liệu này thành rất nhiều viên bổ nhỏ, thuốc điệt đả, và mấy viên thuốc để tu luyện.

Thuốc tu luyện để tặng cho Hứa Bắc Xuyên, thuốc điệt đả thì tất nhiên là cho Mặt Thẹo, còn thuốc bổ nhỏ thì coi như là để bán.

Làm xong, Tần Trạm lẩm bẩm: “Phải đến phủ Huyền Minh một chuyến rồi.”

Anh gọi điện cho Phùng Công, trầm giọng hỏi: “Ông biết chỗ của phủ Huyền Minh không?”

Phùng Công hơi ngẩn ra rồi vội trả lời:

“Biết ạ, trước kia tôi đã từng đến đó một lần rồi.”

“Sáng mai đi đến đó cùng tôi đi.” Tần Trạm nói.

Phùng Công không dám từ chối, vội vàng đồng ý: “Vâng, tôi đến Đạm Thành ngày đây.”

Sáng sớm hôm sau, Phùng Công đã đến Đạm Thành.

Ông ta đứng trước Tần Trạm, nghiêm giọng nói: “Cậu Trạm, tôi đã đặt vé máy bay đến Vân Thành ở Tây Nam rồi. Hai tiếng nữa sẽ cất cánh.”

Tần Trạm khẽ gật đầu, nói: “Vậy đừng để muộn, đi thôi!”

Sau khi thông báo với Mặt Thẹo hai ba câu, Tần Trạm đi ra sân bay với Phùng Công.

Từ Đạm Thành đến Tây Nam có khá ít chuyến bay, đúng hơn là chỉ có một chuyến, mấy năm nay lại có khá nhiều người bay đến đó chơi, nên chuyến bay này đã kín hết chỗ rồi.

Phùng Công đặt vé máy bay hạng thương gia nên chỗ ngồi cũng khá rộng rãi.

Vừa ngồi được một lúc thì có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ ngồi xuống cạnh Tần Trạm.

“Ô, chỗ này còn có người nữa.” Cô gái kia hơi ngạc nhiên.

Tần Trạm yên lặng, chuyến bay lần này chỉ dừng tạm ở Tân Châu một lúc thôi, có vẻ như hai người kia không xuất phát từ Đạm Thành.

Tần Trạm khép mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này, ở vùng Bắc Cực của Băng Nguyên.

Chỉ mấy tháng thôi mà bản lĩnh của Tô Uyên đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, vốn dĩ nhìn cô đã rất kiêu sa rồi, bây giờ lại càng giống như tiên giáng trần.

“Toạc!”

Tô Uyên nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn bằng ngón tay ở không khí, con gấu bắc cực khổng lồ trước mặt cô lập tức bị xé đôi.

Máu tươi bắn lên mặt cô, nhưng cô không có vẻ gì thương cảm, biểu cảm lạnh lùng, trong trẻo của cô như một lâu đài băng, khiến người ta không dám lại gần.

Ông lão nhìn Tô Uyên, khẽ gật đầu. Ông ta nói: “Quả nhiên, cô chính là người mà tôi cần tìm.”

Mấy tháng nay, ông lão đó đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Tô Uyên hỏi kỹ hơn thì ông ta lại chỉ cười mà không nói gì thêm.

Dần dần, Tô Uyên cũng quen với câu nói này.

“Vùng Băng Nguyên của Bắc Cực này, có lẽ là trạm dừng chân cuối cùng của chúng ta rồi.” Lúc này, ông lão đột nhiên cảm thán.

Mới có mấy tháng thôi mà ông ta đã già đi mấy tuổi liền. “Ông muốn chết rồi à?” Tô Uyên lạnh lùng hỏi.

Ông lão xoa râu, không đáp lời cô.

Ông tay vẫy vẫy tay: “Nào, tung hết sức mạnh về phía tôi đi nào.”

“Thật không?” Tô Uyên nhướn mày, mấy tháng nay, sức mạnh của Tô Uyên đột nhiên tăng vọt, từ một người bình thường, chỉ trong một tháng cô đã lên đến cảnh giới cao nhất của Nội Kình Tông Sư rồi.

Tốc độ kinh khủng ấy, trừ Tần Trạm ra thì chắc trên đời này cũng chẳng còn ai sánh kịp nữa.

“Lại đây đi, dùng hết sức đi nào.” Ông Lão lại vẫy tay với cô.

Tô Uyên không chần chừ gì nữa, cô dùng hai tay để tung chưởng, nội kình phun trào, những núi băng xung quanh rung động, hàng nghìn bông tuyết bay lên xung quanh Tô Uyên.

“Đoàng!”

Đôi bàn tay như ngọc bay thẳng về phía ông lão, nhưng ông lão lại không hề nhúc nhích, chỉ cần đánh mắt thôi đã có thể nhẹ nhàng hóa giải được chiêu thức giết người khủng bố kia rồi.

“Lại có tiến bộ.” Ông lão gật đầu.

Vẻ mặt Tô Uyên cũng không có biểu cảm gì, có vẻ như cô cũng đã đoán trước được điều này rồi.

Ông lão chầm chậm đứng dậy khỏi núi băng, đứng ở bờ biển rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhà họ Tô khôn khéo cả đời, nhưng lại nhất thời hồ đồ.”

Máy bay lướt đi trên bầu trời, Tần Trạm nhắm mắt lại, có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.

“Anh trai, anh cũng đi đến Vân Thành à?” Cô gái đang ngồi ở hàng trên của Tần Trạm đột nhiên quay người lại hỏi.

Tần Trạm mở mắt, theo bản năng quay sang nhìn Phùng Công.

Phùng Công vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hiếu thảo ghê, chắc anh dẫn ba đi du lịch đúng không?” Cậu thanh niên bên cạnh cảm thán.

Phùng Công nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Tôi… tôi không phải là ba anh ấy đâu, cậu hiểu nhầm rồi.”

“Thôi nào, đừng có đoán mò nữa.” Cô gái kia cắt ngang lời cậu thanh niên.

Cô ấy cười hì hì, nói với Tần Trạm: “Tôi tên là Thẩm Ninh Mộng, đây là bạn kiêm vệ sĩ của tôi, cậu ấy là một vị võ sư đấy! Hình như là Nội Kình gì đó…”

“Nội Kình Tông Sư.” Cậu thanh niên kia kiêu ngạo đáp.

“Đúng rồi đúng rồi, ba tôi nói là Nội Kình Tông Sư rất lợi hại đấy.” Thẩm Ninh Mộng cười hì hì nói: “Đúng rồi, dù sao thì chúng ta cũng cùng nhau đến Vân Thành, hay là đi cùng nhau luôn đi. Tôi nghe nói Vân Thành có một vị đại sư xem bói chuẩn lắm, mọi người muốn đi cùng không?”

Tần Trạm đang định từ chối thì Phùng Công đã nói nhỏ: “Vị đại sư mà cô ấy nói chắc là trưởng lão của phủ Huyền Minh.”

“Trưởng lão của phủ Huyền Minh?” Tần Trạm hơi giật mình: “Phủ Huyền Minh còn làm cả nghề này à?”

“Đúng vậy” Phùng Công cảm thán, nghe nói là họ còn nhân cơ hội này để chọn những cô gái trẻ cho phủ Huyền Minh, dùng làm thuốc dẫn để luyện đan.”

Mặt Tần Trạm lạnh hẳn đi, phủ Huyền Minh này đúng là lắm thủ đoạn.

“Được, vậy đi cùng nhau đi.” Tần Trạm nói với Thẩm Ninh Mộng.

Thẩm Ninh Mộng có vẻ khá vui, cô ấy gật đầu nói: “Tốt quá! Vậy lát nữa tài xế đến đón tôi thì anh đi cùng luôn đi.”

Tần Trạm khẽ gật đầu rồi lại nhắm mắt vào.

Một lúc sau, đột nhiên cậu vệ sĩ của Thẩm Ninh Mộng lại nổi hứng nói chuyện phiếm: “Hai người đến Vân Thành cũng là để gặp vị đại sư đó à?”

“Ừ.” Tần Trạm khẽ gật đầu.

Cậu vệ sĩ kia đánh giá Phùng Công, có vẻ như cậu ta cảm thấy trên người Phùng Công có cảm giác gì đó không tầm thường.

Cậu ta hạ giọng hỏi: “Người anh em, anh có biết phủ Huyền Minh không?”

“Cậu cũng biết phủ Huyền Minh cơ à?”

Tần Trạm hơi ngạc nhiên.

Cậu vệ sĩ gật đầu: “Không dám giấu anh, lần này bọn tôi đến Vân Thành là muốn tới phủ Huyền Minh. Nghe nói đại sư phép thuật của phủ Huyền Minh trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không chỉ có thể cứu được người ta từ cõi chết còn có thể thay đổi số mệnh! Hơn nữa, bản lĩnh của những người ở đó, ai cũng rất phi thường, có thể giết người cách xa mình hàng trăm mét. Nếu có thể gia nhập vào phủ Huyền Minh thì tốt biết mấy.”

Lúc nói câu này, ánh mắt cậu ta tràn đầy vẻ ước ao.

Tần Trạm hừ lạnh: “Phủ Huyền Minh toàn là lũ lừa đảo, giả vờ làm đại sư, chẳng đáng để nhắc đến.”

Vẻ mặt cậu thanh niên kia thay đổi, không vui nói: “Anh không phải là người học võ đạo, tất nhiên là sẽ không biết ý nghĩa của ba chữ “phủ Huyền Minh” nó to lớn thế nào đâu!”

Nói xong, cậu ta quay ngoắt đầu lại, không để ý đến Tần Trạm nữa.

Tần Trạm cũng lười nói chuyện với cậu ta, lại nhắm mắt vào.

Chẳng mấy chốc mà máy bay đã hạ cánh ở Vân Thành, sau khi xuống máy bay, Thẩm Ninh Mộng nhiệt tình mời hai người: “Đi thôi, xe của nhà tôi ngay bên ngoài.”

Đúng lúc Tần Trạm đang định đi theo thì lại thấy một bóng người quen quen. Người này không phải ai khác, mà chính là tổng giám đốc Sa – người đã định lừa Trì Hoành Thịnh hôm trước. “Hai người đi trước đi.” Tần Trạm nhìn chằm chằm về hướng của tổng giám đốc Sa, lạnh lùng nói. “Hả? Anh còn định đi dâu à?” Thẩm

Ninh Mộng khó hiểu hỏi. Tần Trạm nheo mắt, nói: “Đi đòi nợ”

Bình Luận (0)
Comment