Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1626

Chương 1626

 

Mọi người nghe thế cũng có chút khâm phục.

 

Trước kia không ít người nhìn Tân Trạm đỏ mắt, hiện tại lại ngừng cái suy nghĩ đó trong đầu.

 

Uy thế của Như Ý Tiên Tôn tất nhiên là đáng sợ nhưng có thể trong nháy mắt hiểu được quan hệ giữa người và người, đối mặt với cường giả cấp bảy mà vẫn không đổi sắc, Tân Trạm cũng được xem như nhân vật ghê gớm.

 

Vì một viên bản nguyên châu mà bỏ mạng, không đáng.

 

Sau đó Tân Trạm trực tiếp luyện hóa ba viên bản nguyên châu ngay trước mặt mọi người.

 

Lần này mọi người càng mất đi hứng thú, bây giờ cho dù có giết được Tân Trạm thì cũng không lấy lại được mấy viên bản nguyên châu kia.

 

“Lần này kiếm được ba viên, hai viên trong đó vô cùng có ích với mình”

 

Bản nguyên tinh khiết vô chủ vốn cực kỳ dễ dàng hấp thu, chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt Tân Trạm liền hấp thu mấy viên bản nguyên châu kia.

 

Trong đó một viên là thuộc tính hỏa mà viên có hơi thở mờ mờ ảo ảo kia lại là bản nguyên thuộc tính không gian, còn lại một viên thì mang một tia hơi thở hư ảo.

 

“Trong tài liệu giới thiệu của Tụ Bảo Các, Như Ý Tiên Tôn am hiểu nhất chính là ảo thuật, đây chẳng lẽ là gốc rễ của huyễn cảnh sao” Tân Trạm âm thầm suy đoán.

 

Anh cũng có một ít hiểu biết với ảo thuật.

 

Chẳng qua tiếc là thời gian anh nắm giữ thuật Tử Chú Thuật quá muộn, ở trên đó dùng suy nghĩ và n sử dụng cũng không có nhiều, khiến anh lúc đột phá Cảnh giới Phân Thần không có xuất hiện huyễn cảnh.

 

Nhưng Tân Trạm lại khá hứng thú với ảo thuật.

 

Dù sao ờ Cảnh giới Phân Thần thời gian dài, anh cũng có thể lĩnh ngộ được bản nguyên huyễn cảnh, đến lúc đó viên bản nguyên châu này sẽ hữu dụng.

 

“Ha ha, chú em Tân, cảm ơn cậu”

 

Nhiếp Phong Đình và Liễu Mộng đi tới, trên mặt tràn đầy vui mừng.

 

“Hai người như thế nào rồi?” Tân Trạm hỏi.

 

“Tốc độ không nhanh như cậu nhưng bởi vì lên đường sớm nên cũng lấy được một cái” Liễu Mộng cười nói.

 

Tân Trạm lúc hàng động cũng truyền âm cho hai người họ nên bọn họ đã lên đường trước tiên, sớm hơn nhiều so với người khác.

 

“Chúng ta cũng đi thôi, những người khác đều đã đi qua cổng ánh sáng” Nhiếp Phong Đình nhìn mọi người liên tục bay vào cổng ánh sáng liền nói.

 

“Muốn giúp cô gái này một tay không”

 

Tân Trạm lại chú ý tới cô gái đang khóc không thành tiếng phía sau cùng.

 

Cô gái này cũng khá xui xẻo, bạn đời đúng lúc trở thành người thứ một trăm lẻ một, trực tiếp bị Như Ý Tiên Tôn giết chết.

 

Nhiếp Phong Đình cũng lắc đầu một cái, có chút đồng tình nhìn cô gái kia.

 

Liễu Mộng lại tiến tới kéo cô ấy.

 

“Cảm ơn mọi người, là mạng của anh Túc không tốt, vốn dĩ tới đây à vì muốn tìm kiếm cơ duyên như không nghĩ đến lại mất mạng, nếu tôi là người cuối cùng rơi xuống, anh ấy chắc chắn sẽ không chết.”

 

Ba người Tân Trạm giúp cô gái chôn nam tu sĩ xấu số trong núi, cô gái lau nước mắt cảm tạ bọn họ.

 

“Nén bi thương, cũng không ai đoán trước được, Như Ý Tiên Tôn…” Nói đến đây, Nhiếp Phong Đình vội vàng im lặng, chẳng qua lại không biết làm sao lắc đầu.

 

“Cô ở lại đây hay là đi vào trong với chúng tôi?”Tân Trạm nhìn cổng ánh sáng, người đã vào trong hết.

 

“Tất nhiên là phải đi”

 

Cô gái lau sạch nước mắt, khóe mắt lướt qua một tia căm hận.

 

“Đừng kích động, Như Ý Tiên Tôn không phải là người mà cô có thể đối phó” Tân Trạm nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment