Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1807

Chương 1807

 

“Quả thực rất có khả năng” Tân Trạm cười không nói đúng Sal.

 

“Nếu gặp phải phiền toái không giải quyết được, đến Bắc Vực, tôi che chở cho cậu” Diệp Thành tràn đầy khí phách nói.

 

“Đợi khi nào tôi dư dả thời gian, chắc chắn sẽ đến Bắc Vực tìm cậu” Tân Trạm gật đầu cười nói: “Còn phải cảm ơn chú đây, bằng lòng đảm bảo cho tôi”

 

“Cậu và Diệp Thành là anh em sống chết, tôi thân là trưởng bối nhà họ Diệp, chăm sóc cho con cháu là điều đương nhiên, cần gì phải nói những lời này” Diệp Long Xuyên xua tay nói.

 

“Nhưng mà Tân Trạm” Diệp Long Xuyên đột ngột đổi sang truyền âm bằng thần thức, âm thanh cũng hơi trầm thấp.

 

“Quả thực Diệp Thành có thể sẽ gặp phải một vài trở ngại, tình hình hiện giờ của nhà họ Diệp có chút hỗn loạn, mặc dù chú ủng hộ dòng dõi của Diệp Thành bọn họ, nhưng lời nói suy yếu, việc có thể làm chỉ là cố gắng hết sức bảo hộ cho nó chu toàn, nếu cháu có thời gian rồi, có thể đến Bắc Vực giúp đỡ nó”

 

“Vâng chú, chú yên tâm” Tân Trạm cũng nghiêm mặt gật đầu nói.

 

Tân Trạm cũng đã có dự đoán về điều này.

 

Diệp Thành là huyết thống dòng chính của nhà họ Diệp, nhưng vào hai mươi mấy năm trước lại bị vứt vào không gian loạn lưu, bất ngờ đến Lam Tỉnh mới may mắn sống sót.

 

Nếu như nói nội bộ nhà họ Diệp không có vấn đề gì, thì bản thân mình cũng không tin.

 

Xem ra lần này Diệp Thành nhận tổ quy tông, thế nào cũng khó khăn phức tạp.

 

Nhưng tiếp theo mình cũng phải đi gặp cha, không biết có gặp phải tình huống giống như Diệp Thành hay không.

 

“Tân Trạm”

 

Sau khi tạm biệt Diệp Long Xuyên, Ngu Mỹ Nhân chậm rãi cười, từ từ đi đến.

 

“Ngu Mỹ Nhân, làm sao cô đến thế giới này vậy”

 

Tân Trạm nhìn thấy bạn cũ, cũng cười một cái, đồng thời trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc.

 

Trước đây khi gặp Ngu Mỹ Nhân, bản thân đã đủ ngạc nhiên rồi, không ngờ người ta còn là cái gì Thánh nữ của Sơn Hải Các.

 

Phải biết rằng lần trước nhìn thấy Ngu Mỹ Nhân, cô ta còn là một nữ ma đầu bị ban an ninh truy kịch, quả thực thay đổi quá lớn rồi.

 

Nhưng mà đủ loại nguyên do, liên quan đến bí mật hai người bọn họ đều giao tiếp qua thần thức truyền âm.

 

“Lúc đó tôi rơi vào trạng thái tâm ma, may mà anh nhắc nhở, mới được nhờ cậy, sau đó liền nghe theo những gì anh nói, đi một vài di tích để tìm kiếm, kết quả gặp phải điều bất ngờ, liền ma xui quỷ khiến đến nơi này”

 

Nói đến đây, Ngu Mỹ Nhân cũng có chút thổn thức.

 

“Nhưng mà trong cái rủi có cái may, vừa đến thế giới này, liền gặp được sư phụ, dẫn tôi đến Sơn Hải Các cẩn thận dạy bảo, mới có được tôi của bây giờ”

 

“Hơn nữa thành thật mà nói, tôi cũng không quá nhớ quê hương, ngược lại cảm thấy ở nơi này tốt hơn” Ngu Mỹ Nhân cười nói.

 

Tân Trạm gật đầu, anh và Diệp Thành, cùng đám người Râu quai nón vẫn còn có chút bận lòng, nhưng đối với Ngu Mỹ Nhân mà nói, lại là đau khổ lớn hơn hạnh phúc.

 

Có lẽ, cô ta ở lại nơi này cũng không tồi.

 

“Tân Trạm, những tiên thảo cần để khôi phục ký ức của tôi, căn bản đã tìm được rồi, một lát nữa tôi sẽ rời khỏi Thánh Cảnh, để Lôi Sĩ đại sư giúp tôi luyện chế thành đan, anh nói anh từng là bạn tốt của tôi, nhưng tôi không nhớ ra được gì cả, lần này chắc có thể biết được rồi” Ngu Mỹ Nhân nói.

 

“Thật ra ký ức cũng không phải tất cả đều tốt đẹp, cô đã chuẩn bị chịu đựng những ký ức đau khổ chưa?” Tân Trạm cau mày nói.

 

“Tất nhiên, tôi không có yếu đuối như anh nghĩ đâu, hơn nữa những ngày này, tôi cũng dần dần có một vài mảnh vụn rải rác trong ký ức rồi. Anh yên tâm đi” Ngu Mỹ Nhân ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.

 

Hai người hẹn trước, sau này có thời gian sẽ gặp nhau ở Sơn Hải Các, Ngu Mỹ Nhân cũng đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment