Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2064

Chương 2064

Việc quan trọng nhất mà Tân Trạm cần làm chính là tìm kiếm thông tin của hai nơi này, nhưng khi anh phát hiện một vài thứ có giá trị thì Tân Trạm cũng sẽ không lập tức lướt qua mà là nhớ kỹ vị trí của những ký ức này.

Dù sao thì khó khăn lắm mới có một cơ hội sử dụng đại trận Dung Thiên, Tăng Hồn thạch cũng là dùng viên nào thiếu viên đó nên không thể lãng phí một chút nào được.

“Vẻ ngoài của dãy núi Liên Thiên cực kỳ kỳ lạ, dãy núi cao vút trong mây nối liền thành một đường, cảnh tượng như vậy chỉ cần liếc qua một cái thì sẽ nhận ra ngay, nhưng Tẩy Long trì thì rốt cuộc là nơi như thế nào?

Tân Trạm vừa xem lướt qua ký ức của Như Ý Tiên Tôn vừa suy nghĩ miên man.

“Mình đã lật tung các cuốn sách cổ trong Tàng Thư Các của nhà họ Tân rồi nhưng cũng không tìm được vị trí hoặc các miêu tả liên quan đến Tẩy Long trì, có vẻ là cho dù ở thời kỳ thượng cổ thì Tẩy Long trì cũng khá thần bí”

Rõ ràng là trong hai loại tin tức này thì dãy núi Liên Thiên dễ tìm hơn một chút.

Thời gian dần dần trôi qua, ký ức mà Như Ý Tiên Tôn lưu lại thực sự quá phức tạp, viên Tăng Hồn thạch đầu tiên đã hoàn toàn tiêu hao hết.

Loại cảm giác đau nhói kia lần thứ hai hiện lên, Tân Trạm lập tức hấp thu viên Tăng Hồn thạch tiếp theo.

Khi Tân Trạm không ngừng tra tìm thì anh cũng không chú ý tới, lúc anh cấp tốc lật xem ký ức của Như Ý Tiên Tôn thì từng sợi khí tức trắng nõn đang bay ra từ thiên linh của anh rồi trào vào bốn phía trận pháp.

“Mọi người, chúng ta đều là người đã gần đất xa trời rồi, có thể là cơ hội đi vào đại trận Dung Thiên cũng chỉ có một lần này mà thôi, nhất định phải quý trọng mới được”

Ở bốn phía trận pháp, lão Hưng đang cổ vũ mọi người.

Đại trận Dung Thiên đã mở ra, sương trắng ánh sáng sinh ra từ lúc ban đầu tất nhiên là cho Tân Trạm, vậy nên đến lúc này các vị trưởng tộc còn chưa bắt đầu hấp thu.

“Ôi, chỉ sợ chúng ta đã già quá rồi, đầu óc xơ cứng đến mức cả đại trận Dung Thiên cũng không giúp được gì thôi”

Một ông già thở dài nói.

“Nói chung là có bệnh thì vái tứ phương, có ở lại thì cũng là chết, nghe nói tiến vào trong trận pháp Dung Thiên này cảm ngộ thì ít nhất là bên trong mười người cũng có một người có thể đột phá ràng buộc, sống thêm vài năm nữa”

Lão Dược cười khổ: “Mọi người cố lên, tôi thì có lẽ đã không có cơ hội rồi.”

“Lão Dược đừng nói như vậy.”

“Đúng vậy, tất cả mọi người đều phải nỗ lực lên” Lão Hưng cũng nói thêm.

Tuy rằng mọi người ở trước mặt người ngoài đều thể hiện như rất thoải mái, nhưng bây giờ đã không có người ngoài, trong lòng tất cả họ đều biết là khả năng tìm được cơ hội và duyên phận trong đại trận Dung Thiên cũng cực kỳ mờ mịt.

Có lẽ là chuyện này chỉ có thể xem như một lần giãy dụa cuối cùng trước khi chết mà thôi.

Thực ra rất nhiều người trong số họ đã cảm thấy không có hi vọng với chuyện đột phá từ lâu rồi.

Theo sương mù bốc lên, Tân Trạm hấp thu đủ khí tức, những luồng sương trắng này bắt đầu tràn về đám người lão Hưng.

“Mọi người, chúng ta bắt đầu đi. Mọi người nhìn đỉnh đầu của vị trưởng tộc kia mà xem, cột sáng mạnh mẽ sinh ra chứng minh người đó đang cố hết sức vận chuyển thần thức, kết nối với trời đất, chúng ta cũng phải cố gắng mới được”

Vì thời gian gấp gáp nên Tân Bách Chiến và chú Thụy đều không giới thiệu chuyện của Tân Trạm. Vậy nên đám người lão.

Hưng nghĩ nhầm rằng người đang ngồi trong sương mù ở chính giữa trận pháp là một vị trưởng tộc.

“Yên tâm, hay là chúng ta so với nhau một lần xem ai có thể kiên trì lâu hơn được không?” Lão Dược cười nói.

Sử dụng trận pháp để kết nối với trời đất cũng không phải là không có giới hạn.

Bình Luận (0)
Comment