Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2386

Chương 2386

Cuối cùng, bảng Sát Lục hoàn toàn biến mất phía chân trời, mọi người cũng cảm thấy bị không gian loại trừ vô cùng mãnh liệt, sau đó bóng dáng cả đám biến mất.

Mà hào quang màu vàng xung quanh Tân Trạm cũng dần dần được thu lại.

Chờ khi tất cả mọi người đã rời khỏi, một cột sáng đột ngột giáng xuống từ trên trời bao vây lấy Tân Trạm hệt như lúc ban đầu vậy.

Tiếp đó, Tân Trạm cảm thấy xung quanh cơ thể xuất hiện một lực hút, lôi anh bay lên trời cao. Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, lần thứ hai Tân Trạm mở mắt ra, anh đã tới một không gian chỉ độc một màu xám. Bầu không khí trong không gian này vô cùng yên tĩnh, liếc mắt nhìn quanh bốn phía cũng không thấy một bóng người nào.

“Xem ra những người khác đều được truyền tống khỏi nơi này, chỉ có mình mình ở lại. Là vì điển tịch Sát Lục kia ư?” Tân Trạm nghĩ thầm trong lòng, trước khi mình rơi vào chỗ này, quyển điển tịch kia đã biến mất không thấy bóng dáng. Quyển điển tịch đó giống hệt như Tiên Tàng Chi Đồ vậy, chỉ là một vật ảo, không phải bảo khí thật.

“Tân Trạm, cậu đã biết tội của mình chưa?” Ngay lúc Tân Trạm đang quan sát bốn phía, tiếng quát tháo như sóng gầm đột ngột vang lên. Không gian chớp động, hệt như sắp bị nghiền nát, mặt đất dưới chân Tân Trạm cũng rung lên. Tiếp đó, một làn sương đen khuếch tán khắp không gian, tiếp bước chân cộp cộp vang lên, phá vỡ bâu không khí yên tĩnh của nơi này.

Một vị lão giả vóc người cao lớn, tóc tai bù xù, hai con ngươi ánh lên tia sáng đổ, dáng đi như rồng như hổ đang bước về phía Tân Trạm, trông ông ta hệt như một vị tuyệt thế tôn giả thời viễn cổ. Trong mắt ông ta hiện lên sự phẫn nộ, khuôn mặt giăng đầy vẻ thất vọng.

“Đã biết tội?”

Tân Trạm hoảng hốt, anh hoàn toàn không biết chính mình đã làm sai chuyện gì.

“Cậu là một tiên tu, lại ở chiến trường tiên ma này giết chết hàng trăm vạn sinh linh, chẳng lẽ còn chưa biết lỗi sao?”

Sí Ma quát to: “Hay cậu còn đang tính ngụy biện?”

Đôi mắt ông ta như có điện, vừa nói, đôi mắt ấy vừa quét ánh nhìn lạnh lẽo khắp bốn phương tám hướng, một cỗ áp lực lạnh thấu xương ập tới, khiến cả thần trí lẫn cơ thể của Tân Trạm run lên không ngừng. Đây là cảm giác khi đối diện với kẻ mạnh, cảm giác sợ hãi theo bản năng.

“Tiền bối, đây không phải là chiến trường Sát Lục sao, tôi làm như vậy sai ở chỗ nào??” Mồ hôi chảy đầy trên trán Tân Trạm, anh vội cúi đầu đáp.

“Chiến trường Sát Lục là nơi mà cậu có thể không ngừng lạm sát người vô tội sao?” Sí Ma lớn tiếng quát, lại bước lên thêm một bước.

Tân Trạm cảm thấy áp lực trên người lại tăng lên, đè ép anh đến độ thở không nổi, đứng không vững.

“Mục đích tạo ra chiến trường này là để giáo hóa chúng sinh, lấy chiến đấu để ngừng chiến tranh. Kết quả, đám phàm phu tục tử các cậu lại hiểu sai mục đích, chế tạo ra tội nghiệt lớn như vậy. Là một kẻ giết nhiều người nhất trong số đó, cậu vẫn cho rằng mình không sai?” Sí Ma tiến thêm ba bước, khoảng cách giữa ông ta và Tân Trạm chỉ còn khoảng ba mét.

“Mục đích của chiến trường Sát Lục là để ngăn chặn sự giết chóc lại ư?” Đầu Tân Trạm như nổ tung, trong lúc nhất thời anh cảm giác được có chỗ nào đó không hợp lý, nhưng dưới áp lực to lớn mà Sí Ma mang lại, anh không còn thời gian để suy xét mọi chuyện nữa.

Lời ông ta nói và thứ anh hiểu khác nhau quá lớn, trong một chốc Tân Trạm không có cách nào hiểu thấu được mọi chuyện.

“Truyền tống cậu tới không gian này là vì muốn dạy dỗ cậu một phen, để mai sau cậu biết hành sự cẩn thận hơn. Mau quỳ xuống nhận tội, sau đó cút khỏi đây!”

Sí Ma thấy dáng vẻ này của Tân Trạm thì mừng thầm trong lòng, sau đó mở miệng quát lớn.

Lúc bấy giờ, ông ta khuếch đại hơi thở của mình tới mức cao nhất, hệt như có áp lực của một ngọn núi lớn đang không ngừng đè ép lên người Tân Trạm.

“Mục đích của chiến trường tiên ma này không phải là giết chóc, tôi sai rồi”

Sắc mặt Tân Trạm trở nên trắng bệch, tiếp đó hai chân anh mềm nhũn ra theo bản năng, chuẩn bị quỳ xuống. Trong mắt Sí Ma ánh lên sự vui sướng, chỉ cần Tân Trạm quỳ xuống, nghĩa là anh đã đồng ý với lời ông ta nói. Tiếp đó ông ta chỉ cần quát mắng một phen, rồi đuổi anh đi, vậy thì anh sao còn nhớ tới phần thưởng nữa chứ.

Bình Luận (0)
Comment