Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 533

Chương 533

Nhan Như Ngọc sốt ruột nói: “Nhanh, mọi người cùng nhau đi tìm xem.”

“Không cần.” Tần Trạm mặt lạnh lắc lắc đầu: “Chỉ sợ Phương Hiểu Điệp là xảy ra chuyện rồi.”

Đám người nghe xong lập tức ngày ngẩn cả người.

Nhất là Nhan Như Ngọc, trên mặt cô ta tràn ngập sự sợ hãi nói: “Sao? tại sao có thể như vậy?”

Tần Trạm cau mày nói: “Có ai biết Phương Hiểu Điệp rời khỏi Tần Môn lúc nào không?”

Đám người hai mặt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Lúc này có một người đứng ra nói: “Thưa anh Tần Trạm, chiều hôm qua cô Phương Hiểu Điệp có rời khỏi Tần Môn.”

“Chiều hôm qua?” Chân mày của Tần Trạm nhíu chặt hơn, nếu như là từ buổi chiều hôm qua, biến mất thời gian dài như thế ai cũng không dám cam đoan không xảy ra chuyện gì.

“Xin lỗi xin lỗi!” Nhan Như Ngọc sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ta áy náy nhìn Tần Trạm nói: “Là tôi không trông coi cẩn thận cô Phương Hiểu Điệp.”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Bây giờ không phải là lúc nói những lời này.” Anh khua tay nói với đám người: “Các người trước tiên cử giải tán, thời gian xuất phát sẽ lùi lại, chờ tôi thông báo”

Sau khi nói xong câu này Tần Trạm liền trở về phòng.

Anh huy động thần thức muốn tìm ấn ký kia lần nữa nhưng rất đáng tiếc cái ấn ký này đích thực là bị xóa đi rồi.

Tần Trạm mặt trầm như nước, sắc mặt băng lãnh đến cùng cực.

“Ai đánh ý đồ lên người Phương Hiểu Điệp chứ?” Tần Trạm cau mày.

Phương Hiểu Điệp cũng chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, tuy tính cách của cô nhóc rất điêu ngoa nhưng cũng sẽ không đắc tội đến người nào có năng lực lớn đến mức có thể xóa đi ấn ký.

Nếu nói như thế, vấn đề khẳng định xuất hiện ở trên người anh rồi.

Khoảng thời gian gần đây số người đến khiêu chiến Tần Trạm không phải nhỏ, dường như mỗi ngày đều có chiến thư gửi đến nhưng những chiến thư này Tần Trạm cũng không có trả lời lại.

Chưa biết chừng là có người nào đó cổ chấp dùng phương thức bắt cóc Phương Hiểu Điệp để bức ép Tần Trạm ra mặt.

Thế nhưng thời gian đã qua lâu như vậy cứ coi như là muốn ép anh ra mặt cũng nên truyền tin tức báo anh biết rồi chứ?

Nhan Như Ngọc, Hứa Bắc Xuyên và mấy vị trưởng lão đứng ở một bên dường như đang chờ Tần Trạm ra chỉ thị.

“Hay là chúng ta phải người ra ngoài tìm đi.” Nhan Như Ngọc ngập ngừng nói: “Hiện tại đồ đệ của Tần Môn đông đảo như vậy có lẽ có thể tìm được cô ấy thì sao.”

Tần Trạm giơ tay lên đánh gãy lời Nhan Như Ngọc.

Anh nhìn Hứa Bắc Xuyên, nói: “Cậu lên diễn đàn võ lâm đăng tin tức cứ nói là ai bắt cóc Phương Hiểu Điệp lập tức giao ra, tôi có thể đồng ý bất cứ điều kiện gì mà đối phương đưa ra.”

Hứa Bắc Xuyên đồng ý sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Mấy phút sau Hứa Bắc Xuyên quay trở về, nói: “Xong rồi.” Tần Trạm sờ lên cằm lẳng lặng chờ đợi lấy tin tức.

Thời gian chờ đợi luôn luôn dài dằng dặc như thế, trong thời gian chờ đợi Tần Trạm nhiều lần đưa tay lên nhìn đồng hồ của mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng vẫn không có tin tức gì.

“Sư phụ, anh nói xem liệu có phải là cái tên đến từ vương quốc Hoa Anh Đào kia không?” Lúc này Hứa Bắc Xuyên đột nhiên hỏi.

Tần Trạm gật đầu nói: “Tôi cũng đang hoài nghi anh ta đây nhưng mà nếu như là anh ta làm, vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa liên hệ với chúng ta? Mục đích của bọn bắt cóc chẳng lẽ không phải là muốn ép tôi ra mặt ư?”

“Cũng đúng.” Hứa Bắc Xuyên nói thầm: “Đã qua lâu như vậy, bọn họ cũng nên sớm đưa tin tức tới chứ.”

“Trừ phi bọn họ có mục đích khác, ví dụ như trên người của Phương Hiểu Điệp có thứ mà bọn họ muốn.” Tần Trạm hít sâu một hơi.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy cái tên kiếm khách đến từ vương quốc Hoa anh Đào kia là có khả năng lớn nhất.

Căn cứ vào lời nói của Diệp Thiên Vọng, trong cơ thể của tên kiếm khách này ẩn giấu một linh hồn hóa cảnh, không ai biết được anh ta sẽ coi trọng cái gì của Phương Hiểu Điệp.

Cứ như vậy bọn họ đợi ròng rã cho tới trưa vẫn không có được tin tức gì.

Tầm một giờ chiều Hứa Bắc Xuyên chạy tới nói: “Sư phụ, có người ở trên diễn đàn trả lời rồi.”

Tần Trạm vội vàng nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trên có một dòng chữ: “Muốn biết Phương Hiểu Điệp ở đâu thì hãy đến quảng trường Y Tư, thắng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Sắc mặt của Tần Trạm hơi thay đổi một chút anh đứng dậy nhanh chân bước đi ra khỏi cửa.

“Sư phụ, anh đi đâu vậy?” Hứa Bắc Xuyên hô lên.

“Quảng trường Y Tư.” Tần Trạm lạnh giọng nói.

Từ khi sau khi danh tiếng của Tần Trạm nổi như cồn không biết bao nhiều người nghĩ muốn giẫm lên Tần Trạm để thượng vị, người bắt cóc cố ý trả lời ở trong diễn đàn mục đích chỉ có một cái chính là muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên lái xe tới quảng trường Y Tư, trên quảng trường đã có rất nhiều người nghe được tin mà đến, cũng có có người muốn xem náo nhiệt mà đến, tất cả những người này đều đã chờ ở đây.

“Tần Môn Chủ.” Có rất nhiều người nhìn thấy Tần Trạm lập tức nhao nhao đến chào hỏi Tần Trạm.

Tần Trạm đơn giản đáp lại, lúc này anh xuất thần trí của mình ra nhanh chóng tìm Phương Hiểu Điệp.

Nhưng rất đáng tiếc Phương Hiểu Điệp căn bản không ở gần đây.

“Người trả lời bài viết là ai? Sư phụ của tôi đã tới, tranh thủ thời gian nhanh chóng đứng ra đi!” Hứa Bắc Xuyên giống như là cái loa công cộng ở bên cạnh Tần Trạm hô to.

Âm thanh cuồn cuộn như sấm chấn động tám hướng, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người hai người này.

Một lát sau có một người trung niên đi ra. Dáng người của người đàn ông trung niên rất cao thân hình đồ sộ khuôn mặt không tầm thường chút nào mà thực lực của anh ta cũng đạt tới cảnh giới đại Võ Tông cảnh!

Người này khoanh tay trước ngực lạnh giọng nói: “Anh chính là Tần Trạm?”

Tần Trạm cau mày nói: “Phương Hiểu Điệp ở đâu?”

Người đó tiếp tục nói: “Tôi đến từ một tổ chức danh tiếng ở hải ngoại tên là…”

“Đừng nói nhảm nữa tôi không muốn nghe anh tự giới thiệu bản thân đâu.” Tần Trạm cau mày nói: “Phương Hiểu Điệp rốt cuộc đang ở đâu?”

Người đàn ông trung niên này cười lạnh nói: “Nếu anh thắng được tôi, tôi tự khắc nói cho anh biết.”

Nghe đến đây chỉ trong nháy mắt khí tức toàn thân của Tần Trạm nổ tung một ánh sáng màu vàng bao phủ lấy người anh.

Một giây sau đó cơ của Tần Trạm biến mất vào trong hư không!

Người đàn ông trung niên kia biến sắc, anh ta vừa lấy lại tinh thần thì đã bị một tia sáng làm chói mù cả mắt “Oanh!”

Một nắm đấm mạnh mẽ trực tiếp xuyên thủng ngực của anh ta!

Cơ thể của người đàn ông trung niên ở trên mặt đất vỡ thành vô số hạt gạo, một dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ luôn cả mặt đất.

“Sưu!”

Tần Trạm bước lên một bước nhấc chân giẫm ở trên thi thể của người đàn ông trung niên kia lạnh giọng nói: “Được rồi chứ anh có thể nói cho tôi biết chưa.”

Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Như vậy kết thúc rồi?

Vốn cho rằng đây sẽ là một trận đại chiến, nhưng không ngờ vừa mới bắt đầu đã kết thú!

c Sắc mặt của người đàn ông trung niên kia vô cùng là khó coi anh căn bản không nghĩ đến, đến cả cơ hội xuất chiêu anh cũng không có vậy mà ang đã thua rồi!

“Anh, anh không phải đại Võ Tông nhất phẩm sao? Sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?” Người trung niên nhân kia vẫn một mặt không cam lòng nói.

“Con mẹ nó chứ tao hỏi mày Phương Hiểu Điệp ở đâu!” Tần Trạm phẫn nộ quát.

Bình Luận (0)
Comment