Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 566

Chương 566: Chẳng nhẽ chỉ có thể làm con rùa rụt cổ sao?

Đám con cháu của tám gia tộc lớn nhanh chóng tập hợp, rời khỏi đây nhanh chóng.

Đằng Ngạo ngã xuống đất, thương tích đầy mình, có lẽ sẽ khó hồi phục trong thời gian ngắn.

Ngoại trừ Chúc Diêu, Hàn Cửu Thiên và Tần Trạm, tất cả mười người đứng đầu đều bị đánh vô cùng tàn nhẫn.

Còn Đằng Ngạo là người bị thương nặng nhất, anh ta phải nhờ Chung Bằng công về. Vụ việc này không chỉ gây chấn động giới võ lâm mà còn khiến nhà họ Đằng vô cùng phẫn nộ.

Ở Mỹ, thần thức của Tần Trạm bị rút đi.

Anh đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp, thậm chí không rên rỉ.

Âm Thuần là người thực hiện kỹ thuật này, tất nhiên anh ta biết cơn đau này đau như thế nào.

Sau ba ngày đầy đủ, thần thức của Tần Trạm cuối cùng cũng tách ra.

Thần thức của anh lơ lửng trên không trung, nhìn xuống thân xác của mình không khỏi có chút kỳ quái. “Đây là thân xác của tôi?” Tần Trạm kinh ngạc chỉ vào thân xác xuống đất nhắm mắt lại.

Âm Thuần gật đầu nói: “Thưa anh Tần, đúng vậy!”

“Được rồi.” Tần Trạm trả lời: “Vậy thì đừng lãng phí thời gian, tôi sẽ sẵn sàng tấn công Hiệp hội võ đạo thủ đô khi tôi có được vũ khí Hóa Cảnh của cậu.”

Tần Trạm đợi ngày này quá lâu, từ khi biết mẹ mình đau khổ, từng giây từng phút anh đều đau lòng. “Chà!”

Linh hồn của Âm Thuần nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể ban đầu, sau đó trực tiếp chui vào trong cơ thể của Tần Trạm.

Tần Trạm không khỏi có chút kinh ngạc, tại sao Âm Thuần có thể làm được dễ dàng như vậy, vậy mà phải mất cả ba ngày trời mới rút sạch được thần thức?

Sau khi linh hồn của Âm Thuần nhập vào cơ thể Tân Trạm, trong vòng mấy phút, anh từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên.

Tần Trạm nhìn “Tần Trạm” đứng lên, trong lòng cảm khái không nói nên lời.

Âm Thuần khống chế cơ thể của Tần Trạm, anh ta siết chặt nắm đấm, trong lòng đột nhiên cảm thấy một sức mạnh chưa từng có. “Đây là sức mạnh của cơ thể kim huyền sao?” Một tia tham lam lóe lên trong mắt Âm Thuần, nhưng chỉ là trong nháy mắt. “Cơ thể kim huyền thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó. Âm Thuần nói với vẻ phấn khích.

Tần Trạm cau mày nói: “Đừng lãng phí thời gian.”

“Được.” Âm Thuần hít sâu một hơi, nhằm hai mắt lại, môi mấp máy, thúc giục bí thuật.

Sau đó, sức mạnh của anh ta đang tăng lên nhanh chóng! Mọi hào quang xung quanh dường như bị cuốn đi

Một trận cuồng phong làm gãy cây cối rậm rạp bao quanh, Âm Thuần nhảy múa điên cuồng, và bay lên không trung như một con quỷ “Dậy đi!” Âm Thuần ngẩng đầu rống lên, khí lực kinh người lập tức khiến cho xung quanh nổ ra những hố lớn!

Ở nơi xa, một thanh gươm đâm ra khỏi mặt đất

Sau đó, thanh kiếm này biến mất trong không khí, và chỉ trong vài giây, thanh kiếm đã rơi vào tay Âm Thuần! “Tốt lắm!” Tần Trạm không khỏi kinh ngạc!

Âm Thuần cầm trong tay một thanh trường kiểm màu đỏ như máu, lúc này hơi thở của anh ta đã đạt đến cực điểm. “Thanh kiếm này tên là gì?” Tần Trạm hỏi.

Âm Thuần cầm thanh kiếm và nói: “Thanh kiếm này tên là Thị Huyết Kiếm, là vũ khí cấp cao của cấp đất”

“Được.” Tần Trạm trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Với ba vũ khí Hóa Cảnh này, Tần Trạm sẽ không phải chờ đợi nữa!

Âm Thuần bất đắc dĩ nhìn xuống thân thể này, không khỏi thở dài: “Nếu như có thể có được thân xác này, thực lực của mình nhất định sẽ tăng lên.”

“Đừng nói nhảm” Tần Trạm trợn mắt.

Mặc dù Âm Thuần có chút bất đắc nhưng anh ta không có ý độc chiếm.

Linh hồn Âm Thuần bay ra khỏi thể xác và trở lại cơ thể ban đầu.

Sau đó, Âm Thuần sử dụng phương pháp bí mật đưa thần thức của Tần Trạm trở lại cơ thể mình.

Quá trình này chỉ mất chưa đầy nửa giờ.

Chẳng mấy chốc, Tần Trạm từ trên mặt đất đứng lên. Âm Thuần bước tới, anh ta đưa Hóa Cảnh cho Tần

Tram.

Tần Trạm lắc đầu nói: “Đây là kiểm của anh. Chỉ có trong tay anh mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.”

Âm Thuần sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Được.”

Ngọc Huyết kiếm, Thích Huyết Kiếm, và đàn cổ của nhà họ Chúc, ba vũ khí Hóa Cảnh này đủ để chiến đấu với Hiệp hội võ đạo thủ đội “Hiện tại đừng nói gì về chuyện này.” Tần Trạm dặn dò. Âm Thuần khó hiểu nói: “Tại sao?”

Tần Trạm nói: “Tần Môn có rất nhiều người. Không thể đảm bảo không có những người từ Hiệp hội võ đạo thủ đô. Tuyệt đối không cho bọn họ cơ hội lật mình”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Âm Thuần gật đầu.

Hôm đó, Tần Trạm và Âm Thuần rời Mỹ và lên đường trở về Việt Nam.

Sau khi trở về Việt Nam, Tần Trạm đưa Âm Thuần đến nhà họ Tô.

Đầu tiên là đi thăm cụ Tô, thêm nữa đi đường dài mệt nhọc, anh tạm nghỉ ngơi một đêm. Tuy nhiên, sau khi đến nhà Tô, Tần Trạm nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: Chung Bằng.

Lúc này Chung Bằng quấn băng đầy mình, trên người mơ hồ nhìn thấy vết máu, anh ta đang ngồi đối diện cụ Tô, cả hai đang chơi cờ vua.

Tần Trạm nheo mắt, sau đó bước nhanh đi tới, cau mày nói: “Cậu ở đây làm gì?”

Sau khi Chung Bằng nghe thấy giọng nói của Tần Trạm, vội vàng đứng dậy hét lớn: “Anh Tần.”

Tần Trạm nhìn Chung Bằng, lần này nhìn anh ta không có vẻ ác ý, nhưng Tần Trạm vẫn không buông lỏng cảnh giác. “Tần Trạm, Chung Bằng tới đây tìm cháu” Cụ Tô cười cười: “Hai đứa nói chuyện, muộn rồi, ông đi ngủ trước.

Sau khi cụ Tô rời đi, Tần Trạm ngồi đối diện với Chung Bång. “Tôi không liên quan gì đến cậu, sao lại đột nhiên tìm tới tôi?” Tần Trạm nghi ngờ hỏi. Chung Bằng thở dài nói: “Đúng là tôi đến đây để nhờ anh giúp đỡ.”

“Giúp?” Tần Trạm nhíu mày.

Chung Bằng ừm một tiếng, và anh ta ngay lập tức nói với Tần Trạm những gì đã xảy ra. “Bốn người đó thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ. Nếu là một chọi một, Đằng Ngạo sẽ không bao giờ thua!” Chung Bằng nằm chặt tay nói.

Vẻ mặt của Tần Trạm hơi thay đổi, không nhiều người có thể đánh bại được Đăng Ngạo. “Người của tám đại gia tộc?” Tần Trạm đã sớm nghi ngờ bọn họ.

Chung Bằng cúi đầu nói: “Anh Tần, tôi biết anh khác chúng tôi, nhưng lần này tôi hy vọng anh có thể tham gia nhóm. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta sẽ không sợ bốn người đó!”

Tần Trạm im lặng hồi lâu không lên tiếng. “Bọn họ rõ ràng là đang gấp rút lên hạng” Chung Bằng nghiến răng nói: “Đằng Ngạo vì thay tôi ra mặt, cũng là vì tên tuổi của võ thuật Việt Nam! Anh Tần, tôi hy vọng anh bỏ qua ân oán của mình với Đằng Ngạo trong thời điểm hiện tại! ”

Tần Trạm không khỏi thầm nói trong lòng: Đằng Ngạo ít nhiều cũng có cảm giác vinh dự, nhưng đáng tiếc là anh ta kiêu ngạo, luôn cho rằng mình thượng đẳng, bằng không, có thể làm bạn với anh ta. “Chúng ta hãy đi gặp Đằng Ngạo trước, và nhân tiện tìm hiểu tình hình.” Tần Trạm nói với Chung Bằng.

Chung Bằng nói nhanh: “Anh Tần, vậy là anh đồng ý?

Cảm ơn anh Tần!”

Tần Trạm chế nhạo nói: “Ngay cả Đẳng Ngạo cũng có thể ra mặt vì giới võ thuật Việt Nam, chẳng nhẽ tôi có thể làm con rùa rụt cổ sao?”

Bình Luận (0)
Comment